Chương 156
Ngày hôm sau, khi mặt trời dâng lên. Người đàn ông cao quý lãnh diễm tỉnh lại, khó chịu day day huyệt Thái Dương.
Anh phát hiện mình lại ngủ ở trên số pha, hoàn cảnh bốn phía xa lạ lại quen thuộc. Nơi này là biệt thự Thiên Thượng?
Tiêu Khôn Hoằng tuấn mỹ ninh mày, sao mình lại ở chỗ này?
“Tỉnh rồi sao?”
Thi Nhân từ phòng bếp đi ra, lại nhìn thấy người đàn ông say rượu mở mắt ra. Thật ra cô cũng vừa mới tỉnh lại, trong tay còn bưng một ly nước.
“Vì sao tôi lại ở chỗ này?”
Lý trí của người đàn ông trở về, lúc này Thi Nhân mới phát hiện hóa ra bộ dạng anh uống rượu, kỳ thật mới đáng yêu nhất, làm cho người ta cảm thấy giống như cực cưng ngoan. Hiện tại tỉnh rượu, lại trở nên chán ghét.
Cô thản nhiên trả lời: “Anh Hoằng không nhớ sao? Tối hôm qua là ai mặt dày mày dạn lại đây tìm tôi đồi chó, sau đó tiến vào liền không đi nữa.”
Tiêu Khôn Hoằng: “?”
Tối hôm qua anh làm loại chuyện mất mặt này sao?
Nhưng nhìn thấy vị trí hoàn cảnh của mình, ánh mắt người đàn ông liếc: “Bà xã, anh muốn uống nước.”
“Ai là bà xã của anh?”
“Thi Nhân.”
“Ai cho phép anh gọi như vậy?”
Hiện tại Thi Nhân nhìn anh chỗ nào cũng không thuận mắt, đang muốn đuổi người thì điện thoại vang lên. Cô thấy Mạc Tử Tây gọi đến, lập tức đi vào phòng bếp đóng cửa lại: “Tử Tây, tôi gửi tin nhắn cho em nhìn thấy chưa?”
“Thấy rồi. Hiện tại trên mạng đều nói, nói chị nhận đơn hàng ở bên ngoài, đổi đá quý của khách.”
“Chuyện này rốt cuộc là chuyện gì xảy ra. Bên kia Tập đoàn điều tra là em tiếp đãi bà Chu.”
Nếu không phải như vậy, Thi Nhân cũng sẽ không cảm thấy kỳ lại. Mạc Tử Tây lừa mình làm gì?
“Đúng là em tiếp đãi, nhưng ai nói ra là em tiếp?”
Mạc Tử Tây vừa mới xuống máy bay, một chiếc siêu xe dừng ở bên ngoài, lái xe cung kính tiếp nhận hành lý trong tay cô ấy. Cô ấy xoay người lên xe ngồi: “Bà già kia vẫn luôn muốn đối phó chị, cho nên em tương kế tựu kế.”
“Em đã làm cái gì?”
“Em giới thiệu bà Chu tiếp nhận đơn từ chỗ Lưu Cầm, gian lận chính là bọn họ.”
Thi Nhân nhẹ nhàng thở ra: “Chuyện lớn như vậy, vì sao không thương lượng với tôi? Làm hại tôi lo lắng.”
“Này cũng không phải chuyện gì lớn, vốn tính toán em tự mình đến xử lý là được rồi, kết quả không ngờ đúng lúc này em về nước lại tuôn ra.”
Trùng hợp đến không thể tin được. Thi Nhân tin tưởng lời nói của Mạc Tử Tây: “Em ở đó đã tới chưa?”
“Tới rồi, đang trên đường.”
“Được, bên này tôi biết nên làm như thế nào. Em đem tư liệu của phía đối tác, còn có lưu lại căn cứ chính xác gửi cho chị.”
Nếu Mạc Tử Tây về nước có việc, như vậy chút việc nhỏ này mình có thể giải quyết được.
Sau khi cúp điện thoại, Thi Nhân mở cửa đi ra ngoài, một người đàn ông đang đứng ở bần, cầm trong tay cái chén không.
Ánh mắt cô dừng một chút, đây là cái chén vừa rồi cô để lại trên bàn.
Nước của cô đã bị anh uống hết. “Anh không có tay sao?”
Thi Nhân đi qua, một lần nữa lấy lại chén của mình, người đàn ông ở bên cạnh đưa tay tới: “Rót giúp tôi một chén.”
Cô nhẫn nhịn, liếc mắt nhìn anh.
Tiêu Khôn Hoằng chính là cầm nhưng lại không uống: “Trợ lý của em gọi điện thoại cho em giải thích như thế nào?”
Căn cứ vào nội dung cuộc điện thoại vừa rồi, cùng với suy đoán thời gian đến, đại khái đoán được ra là ai.
“Bà Chu quả thật có đi tìm trợ lý của tôi, nhưng là cô ấy từ chối. Sau đó bà Chu tìm người khác. Tư liệu rất nhanh sẽ được gửi tới đây, tin tưởng Anh Hoằng sẽ cảm thấy hứng thú.”
Tiêu Khôn Hoằng nhíu mày: “Cùng liên quan tới Giám đốc Lưu?”
“Anh đã biết rồi vì sao còn hỏi tôi?”
Sắc mặt Thi Nhân thay đổi, hẳn là cô phải sớm nghĩ đến, người phía dưới mình làm cái gì, chẳng lẽ anh lại không biết?
Đại khái chính là mở một con mắt liếc một con mắt mà thôi.
Cố tình đến lượt mình, Tiêu Khôn Hoằng không thuận theo không buông tha.
“Tức giận? Loại chuyện Giám đốc Lưu nhận đơn hàng riêng này không phải lần đầu tiên. Bộ phận thiết kế rất nhiều người đều tiếp nhận đơn riêng, chỉ cần không xảy ra chuyện gì, không ảnh hưởng tới lợi ích của công ty. Tôi trên cơ bản cũng không quản.”
“A, Anh Hoằng
Cô đem bánh mì đã nướng xong lấy ra: “Hiện tại phiền anh lập tức rời khỏi nhà của tôi, đợi lát nữa tôi còn phải đi làm, Nhân tiện làm sáng tỏ chuyện này.”
“Vừa lúc đi cùng nhau.”
Thi Nhân trở mình một cái xem thường, không nghĩ để ý tới anh.
Cảm giác Tiêu Khôn Hoằng giống như thay đổi thành một người khác.
Hai người ngồi trên bàn cơm, nhưng Thi Nhân chỉ làm phần cho một người, hiển nhiên không lo lắng cho anh.
Chó nhỏ ngửi được hương vị, từ góc chạy ra, vòng quanh ống quần Thi Nhân làm nũng.
Thi Nhân không nhịn được, cho nó một miếng chân giò hun khói.
Tiêu Khôn Hoằng keo kiệt mở miệng: “Chó còn được ăn, vì sao tôi không có?”
“Anh cũng làm giống Bạch Tuyết lăn lộn trên mặt đất làm nũng, tôi cũng sẽ cho anh ăn miếng chân giò hun khói.”
“Em chắc chứ?”
Thi Nhân nghĩ đến hình ảnh kia, lập tức nổi da gà: “Quên đi, có chút ngán. Vẫn là chó đáng yêu hơn.”
Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng lạnh lẽo nhìn thoáng qua chó nhỏ, có điểm không vừa mắt.
Người không bằng chó.
Nhưng rất nhanh, trợ lý liền mang hai phần bữa sáng lại đây.
Người đàn ông bưng một chén cháo cho cô: “Còn ăn bánh mì, không chê sao? Một chút dinh dưỡng cũng không có.”
Thi Nhân cũng chưa động, ăn xong liên thu dọn đồ ăn của mình.
Ý tứ chính là ghét bỏ, vô cùng rõ ràng.
Sau đó Thi Nhân thay quần áo xuống lầu, bàn ăn sạch sẽ.
Người đàn ông cũng đã thay một bộ vest, nhưng sắc mặt đen xì nhìn chằm chằm bộ áo ngủ nam: “Của ai vậy?”
Thật ra anh ta vẫn không chưa chú ý tới vấn đề này.
Mãi đến vừa rồi, lúc lấy quần áo đi tắm, Tiêu Khôn Hoằng mới phát hiện áo ngủ nhỏ hơn người anh.
Hiển nhiên cái này không phải chuẩn bị cho anh.
Tiêu Khôn Hoằng cũng sẽ không tự kỷ cho rằng, Thi Nhân sẽ cho mua một bộ áo ngủ cho mình. Áo ngủ này là của ai, không cần nói cũng biết.
Ánh mắt Thi Nhân dừng trên sô pha, giọng điệu bình tĩnh: “Là ai, cần đoán sao?”
Mặt Tiêu Khôn Hoằng lạnh lùng xanh mét: “Lấy áo ngủ của anh ta cho tôi mặc, Thi Nhân, em đang nhục mạ tôi.”
Thi Nhân không muốn nói với anh.
Người đàn ông một phen túm cổ tay cô: “Như thế nào, chột dạ sao?”
“Lòng tôi nghĩ cái gì, ngày hôm qua là ai không đi, lại âm ï đồi phải thay áo ngủ? Nếu không lấy áo ngủ của Hách Liên Thành cho anh mặc, vậy anh nghĩ muốn mặc của ai? Áo hai dây của nữ anh có muốn mặc không?”
Áo hai dây của nữ.
Tiêu Khôn Hoằng buông tay ra, giọng điệu dịu đi rất nhiều: “Tôi không có ý này, em có thể mua cho tôi một bộ mới.”
Anh không muốn mặc áo ngủ của người đàn ông khác.
Đặc biệt là Hách Liên Thành.
Áo ngủ của anh còn không ở trong này, dựa vào cái gì mà Hách Liên Thành có thể?
Thi Nhân tức giận đến đau đầu.
“Anh Hoằng nơi này của tôi không có vị trí của anh. Sau này phiền anh không cần đến quấy rầy tôi nữa”
Thi Nhân ra khỏi phòng, người đàn ông #ứ*“rt theo phía sau: “Em và Hách Liên Thành ở chung sao?”
Thi Nhân đột nhiên dừng lại, đôi mắt Tiêu Khôn Hoằng lạnh lẽo sáng quắc.
Cô tựa người vào cửa xe: “Anh Hoằng hành vi vừa rồi của anh, tôi có thể hiểu là anh đang ghen không?”
“Đương nhiên. Em là bà xã của tôi.”
“Đó là trước kia, hiện tại Hách Liên Thành là bạn trai của tôi.”
Tiêu Khôn Hoằng bị đơ một chút.
“Tôi sẽ không cho anh cơ hội làm người thứ ba. Chết tâm đi.”