Chương 157
Thi Nhân nói xong, cửa xe phịch một tiếng đóng lại.
Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng lạnh lùng nhìn cô rời đi, tức giận đến đau gan, đúng là không có lương tâm.
Anh nổi giận đùng đùng lên xe: “Tối hôm qua sao lại thế này?” Được rồi, hạt bụi ở bên cạnh bà xã để tính sổ sau.
Trợ lý giải thích: “Tối hôm qua anh uống nhiều, nhất định đòi tới biệt thự Thiên Thượng. Muốn ngăn cũng không ngăn được.”
Thật ra trợ lý Tiêu cũng cảm thấy có chút kinh ngạc, thật ra tửu lượng của anh không tồi.
Như thế nào bỗng nhiên liền say?
Thật ra anh ta vẫn luôn cảm thấy là anh đang giả vờ. Hiện tại xem ra, thực sự không phải?
Tiêu Khôn Hoằng không nói chuyện, tựa vào ghế chợp mắt. Ngày hôm nay thật sự chưa xong đầu.
Tuy nói tiến dần từng bước, kết quả lại mặc áo ngủ của tình địch, chỉ là nghĩ lại cũng cảm thấy vô cùng tức giận.
Lúc nhắm mắt lại chợp mắt, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một hình ảnh, anh cúi đầu hôn bà xã. Chậc, anh sờ môi của mình, nhớ lại cảm giác đó.
Hôn cũng đã hôn rồi, kết quả buổi sáng cô còn giả bộ một bộ ghét bỏ mình.
Phải hỏi rõ ràng.
Tối hôm qua chắc chắn cô đã chiếm tiện nghi của mình.
Tập đoàn Quang Viễn.
Sau khi Thi Nhân nhận được chứng cứ chính xác Mạc Tử Tây gửi cho mình căn cứ cô trực tiếp đi tới công ty.
Vừa lúc nhằm vào tình huống của cô, giám đốc cao cấp mời dự họp hội nghị khẩn cấp, đương nhiên hung thủ phía sau màn chính là Giám đốc Lưu.
Cô ta phải nhanh chóng diệt trừ con khốn Mạc Hồi mới được.
Tiêu Khôn Hoằng vốn tâm trạng đã không tốt, tới công ty liền nhìn thấy Giám đốc cấp cao yêu cầu họp xử lý tiếp ảnh hưởng của chuyện nhận đơn riêng.
Thật đúng là người không biết sống chết. Thực sự anh rằng anh không biết bọn họ làm gì sao?
“Thưa anh, mợ chủ cũng đến đây. Đây là tư liệu cô ấy đưa cho tôi.”
Tối hôm qua Tiêu Khôn Hoằng say rượu, còn có chút không thoải mái, sau khi uống một ly chanh mật ong liền cảm thấy tốt hơn nhiều.
Anh nhìn tài liệu trước mặt, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Vốn dĩ nghĩ chỉ là một mớ hỗn độn nhỏ, hiện tại xem ra không giống như mình suy nghĩ. Đôi khi, dã tâm của con người chính là nuôi lớn lên từng chút như vậy.
Tiêu Khôn Hoằng buông tài liệu: “Lập tức họp.”
Nếu người kia muốn xử lý kết quả, vậy cùng nhau xử lý thôi.
Rất nhanh, tập đoàn tuyên bố thông báo thứ nhất: “Về chuyện nghi ngờ bộ phận thiết kế tiếp nhận đơn hàng riêng, mời dự họp hội nghị khẩn cấp. Mời lãnh đạo các bộ phận liên quan tham gia hội nghị đúng giờ. Tập đoàn căn cứ theo quy định, tiếp nhận nội dung nhà thiết kế đưa ra. Sau khi xác minh xong, nếu điều tra ra có vấn đề, tập đoàn tuyệt đối sẽ không nhân nhượng.”
Tin tức thứ nhất được đưa ra lập tức bùng nổ.
Mỗi người của bộ phận thiết kế đều cảm thấy bất an, không chỉ bộ phận thiết kế, những bộ phận liên quan ngành cũng đều đau đầu.
Đây là có ý gì?
Chẳng lẽ không phải xử lý chuyện Mạc Hồi tiếp nhận đơn hàng riêng sao? Sao lại biến thành quét sạch đơn hàng riêng tập đoàn vậy?
Sau thông báo thứ nhất này, tính chất chuyện này liền thay đổi.
Nếu như bị điều tra ra, tất cả mọi người xong rồi.
Đang xem kịch vui lập tức biến thành thần hồn nát thần tính.
Lúc Thi Nhân nhìn thấy thông báo thứ nhất này, cô cũng thật sự cảm thấy ngoài ý muốn.
Rốt cuộc Tiêu Khôn Hoằng có ý gì?
Chẳng lẽ anh thật sự tính toán điều tra chuyện mọi người nhận đơn hàng riêng sao?
Không đúng. Anh nói chỉ cần không quá phận, sẽ không truy cứu.
Hiện tại như vậy làm ầm lên, chẳng phải cô trở thành bia ngắm sao? Có lẽ mọi người đều bởi vì chuyện của cô nên Tiêu Khôn Hoằng mới điều tra toàn bộ.
Thi Nhân cảm thấy có chút bực mình, tối hôm qua nên đuổi anh ra ngoài.
“Giám đốc Mạc.”
Lúc khẩn trương này, rất nhiều người đều muốn tìm Mạc Hồi hỏi tình huống, nhưng không ai dám đến.
Bởi vì Triệu Nhược Trúc bình thường hơi gần gũi với Thi Nhân mới có thể bị đẩy lại đây.
“Quản lý Triệu muốn hỏi chuyện điều tra đơn hàng riêng đúng không?”
“Tôi cũng sẽ không quanh co lòng vòng nữa, hiện tại thời gian khẩn cấp, đều muốn đến tìm hiểu tình huống một chút. Dù sao trước kia đều không có nghiêm trọng như vậy.”
Thi Nhân ngồi đợi ở trong phòng hội nghị, cô kéo một cái ghế cho quản lý Triệu: “Thật ra tôi cũng không rõ, ai có thể đoán được ý nghĩ của Tiêu Khôn Hoằng chứ?”
“Vậy cô cảm thấy chúng tôi nên báo cáo đúng sự thật hay là không nói? Giám đốc Mạc, thật ra tôi cũng tiếp nhận đơn hàng riêng, dù sao hoa hồng cũng cao. Nhưng chúng ta cũng biết chọn tình huống, sẽ
Đây đều là quy tắc ngầm.
“Tôi biết. Chuyện này đại khái cũng bởi vì tôi mà làm liên lụy đến các người.”
“Giám đốc Mạc không cần nói như vậy. Thật ra chuyện này Giám đốc Lưu không thoát khỏi liên quan. Trước kia chưa bao giờ dùng chiêu này. Chủ yếu đây là lần đầu tiên ông chủ điều tra. Mọi người có chút lo lắng.”
Thi Nhân im lặng một chút, liên tưởng đến lời nói tối hôm qua của Tiêu Khôn Hoằng.
Cô chậm rãi mở miệng: “Tôi đề nghị nên báo cáo chi tiết, báo cáo những đơn hàng gần đây lên. Nếu anh ta đã nói như vậy, khẳng định đã có chứng cớ trong tay mới có thể bỗng nhiên làm khó dễ như vậy.”
Cô không biết Tiêu Khôn Hoằng là một người không cần chứng cớ cũng sẽ làm như vậy.
Triệu Nhược Trúc cảm kích lôi kéo cô: “Giám đốc Mạc, cảm ơn cô. Tôi lập tức nói cho bọn họ biết.”
“Dù sao tôi chỉ đề nghị như vậy, cụ thể phải làm như thế nào còn tùi vào các người.”
“Cô nói khẳng định đúng.”
Triệu Nhược Trúc không biết vì sao lại có cảm giác tin tưởng mù quáng. Chỉ cần là Giám đốc Mạc nói, vậy tuyệt đối là chính xác.
Muốn tìm người có thể nghiền ngẫm tâm tư của ông chủ thì cả tập đoàn này ngoại trừ trợ lý Tiêu, cũng chỉ có Giám đốc Mạc.
Mà khi ông chủ thừa nhận mình muốn theo đuổi Giám đốc Mạc, kết quả bị từ chối.
Đổi lại người phụ nữ khác, có lẽ đã sớm nhào lên rồi.
Nhưng ai kêu Giám đốc Mạc còn có hai bạn trai giàu có. Người so với người thật sự tức chết người.
Trước hội nghị, bỗng nhiên gửi thông báo thứ nhất này, tất cả mọi người đều trở tay không kịp.
Lưu Cầm ngồi với thân tín trong phòng làm việc, đều muốn tìm một người đưa ra chủ ý, rốt cuộc nên làm như thế nào mới tốt.
Có phải ông chủ đã phát hiện cái gì rồi không?
“Hoảng cái gì hoảng? Đây chỉ là công kích khiến chúng ta sợ mà thôi. Nếu thật sự phải xử lý đã sớm cầm chứng cớ đến đây, còn cần hù dọa các người tự mình thừa nhận sao? Không có chút tiền đồ nào cả.”
“Giám đốc Lưu, vậy nên làm như thế nào?”
“ổn định. Dù sao lần này hội nghị xử lý Mạc Hồi, không liên quan gì đến chúng tôi. Lúc trước chuyện chúng ta nhận đơn hàng riêng, không xuất hiện vấn đề gì chứ?”
“Cái đó không có.”
Lưu Cầm thở ra một hơi, như vậy là được.
Trong đó một người nhìn thoáng qua điện thoại, sau đó nói: “Triệu Nhược Trúc bên kia giựt giây mọi người chủ động thừa nhận, đã có không ít người làm như vậy.”
“Ngu xuẩn, hãy chờ xem, đám người thừa nhận đó ngày mai sẽ biến mất khỏi công ty.
Nhưng như vậy cũng tốt, tôi đã sớm thấy Triệu Nhược Trúc không vừa mắt.”
Một giờ sau, hội nghị chính thức bắt đầu.
Thi Nhân đi một mình đến phòng họp, bên trong bỗng nhiên liền im lặng.
Cô cảm giác được có một số người nhìn mình không vừa mắt.
Lưu Cầm dẫn đầu mở miệng: “Có người vĩnh viễn không thấy rõ vị trí của mình ở đâu, sớm muộn gì xảy ra chuyện này. Công việc là công việc, không phải để cô làm xằng bậy.”
Mặc kệ Mạc Hồi và Tiêu Khôn Hoằng là quan hệ gì.
Tính tình Tiêu Khôn Hoằng mọi người đều biết, sẽ không bởi vì chuyện riêng mà làm việc thiên vị.
Lần này, như thế nào Mạc Hồi đều sẽ ngã xuống.
Thi Nhân không thay đổi sắc mặt trả lời: “Đối với chuyện tôi không làm, đừng hắt bát nước bẩn lên người tôi. Chẳng lẽ tôi thừa nhận sao?”
“Cô có làm hay không, không phải trong lòng cô biết rõ nhất sao?”
“Vậy Giám đốc Lưu đã làm gì trong lưu phòng làm việc, chính cô cũng có thể rõ ràng đúng không?”
Nháy mắt phòng họp lặng ngắt như tờ.