Chương 159 Phòng họp vô cùng an tĩnh, không có ai lên tiếng.
Thi Nhân suy nghĩ một chút liền đứng lên nói: “Tôi có ý kiến.” Ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng trên người cô, cô chậm rãi nói: “Tôi cảm thấy 30% người còn lại đều bị xử sa thải thì có chút nghiêm trọng quá.”
Lúc cô nói như vậy, tất cả mọi người đều sợ ngây người.
Giám đốc Mạc thực sự nói hộ bọn họ.
Rõ ràng ban đầu mọi người đều mang tâm lý xem náo nhiệt, nhưng không ngờ là không ai trong số họ chạy thoát, thậm chí còn trực tiếp bị đuổi.
Mọi người đều tự nhận xui xẻo nhưng đúng lúc này lại có người đứng ra giúp đỡ.
Tiêu Khôn Hoằng quét ánh mắt lạnh lùng sang: “Giám đốc Mạc, bây giờ cô lo cho thân mình còn chưa xong, còn có tâm tình cầu xin tha thứ cho người khác sao? Tự cô suy nghĩ kỹ đi.”
Anh kéo ghế ra, đứng dậy rời đi.
Phòng họp lại yên lặng như tờ, không một ai dám lên tiếng nữa.
Boss lớn hành động như sấm rền gió cuốn, một khi đã quyết định thì rất khó thay đổi, những năm này mọi người cũng đã quen rồi.
Hội nghị kết thúc, mọi người đều thở dài.
“Làm thế nào bây giờ? Tôi mới vừa ly dị xong, còn phải nuôi dưỡng đứa bé, không thể bị sa thải được.”
“Vừa rồi đã nói mọi người cùng nhau báo cáo, cuối cùng cô không chịu, bây giờ còn trách ai?”
“Tôi không phải là sợ sẽ bị truy cứu trách nhiệm sao? Tôi và Giám đốc Lưu không có quan hệ gì, hoàn toàn bị liên lụy mà.”
Thi Nhân im lặng thu thập đồ đạc, nghe được cuộc đối thoại đó trong lòng cũng không dễ chịu cho lắm.
Sau khi ra khỏi phòng họp mới thở phào nhẹ nhõm.
Đối với quyết định của Tiêu Khôn Hoằng, bây giờ cô mới hiểu rõ. Thì ra anh có thể ngồi vị trí cao như vậy không hẳn là không có nguyên nhân.
Ai cũng không ngờ là anh ta làm được điều này. “Giám đốc Mạc, bây giờ cô phải quay lại chi nhánh sao?”
Triệu Nhược Trúc chạy đến đưa cho cô một tách trà: “Mới vừa rồi cô vậy mà lại nói thay bọn họ, thật tình mọi người vẫn đang xem trò cười của cô đấy.”
Giám đốc Lưu ở công ty xưng vương xưng bá từ rất lâu rồi. Bây giờ nếu có ai dám chống đối giám đốc Lưu thì mọi người đều lựa chọn khoanh tay đứng nhìn, bất kể là ai xui xẻo cũng chẳng liên quan gì đến họ.
Không nghĩ tới lần này ai cũng không thoát.
“Tôi chỉ đơn thuần bàn công việc mà thôi, 30% còn lại chỉ có một phần nhỏ là người của Giám đốc Lưu, còn lại đều là người vô tội bị liên lụy.”
Tiêu Khôn Hoằng từng bước ép sát, trực tiếp ngắt bỏ khối u này.
Những ai không phải người của Giám đốc Lưu, lại không cung cấp thông tin riêng tư của nhân viên cứ như vậy bị đuổi chung cũng thật đáng tiếc.
Bình thường những người này chẳng thành lập bè phái gì, làm việc cũng cẩn trọng, dè dặt.
“Giám đốc Mạc, tôi muốn các giám đốc đoàn kết lại, cùng nhau giải quyết chuyện của Giám đốc Lưu, nhân tiện giải oan cho những người vô tội luôn. Cô có muốn tham gia cùng chúng tôi không?”
“Tôi không có ý kiến gì, nhưng bình thường tôi không thân quen gì với bọn họ lắm, sợ rằng không thể giúp được gì.”
Triệu Nhược Trúc thoáng qua ngạc nhiên và mừng rỡ: “Không cần cô làm gì hết, chỉ cần cuối cùng ký tên vào là được, thể hiện thái độ của mọi người.”
Thật ra thì điểm quan trọng nhất là Giám đốc Mạc là phụ nữ boss theo đuổi.
Đến lúc đó kiểu gì cũng phải nể mặt mũi Giám đốc Mạc một ít chứ.
Thi Nhiên gật đầu: “Được.”
Bất kể thế nào, chuyện này là do cô mà có, cô cũng muốn làm ít chuyện trong khả năng.
Nhưng kết quả cuối cùng cũng chấp nhận được, Giám đốc Lưu bị đuổi rồi.
Thi Nhiên vừa trở lại công ty thì trợ lý đã chạy đến: “Giám đốc Mạc, cô thật lợi hại quá, Giám đốc Lưu bị cô đẩy ngã rồi.”
“Trước tiên, đính chính một chút, Giám đốc Lưu có liên quan đến chuyện riêng tư, sau đó bị kiện cáo, không có liên quan đến tôi. Thứ hai, tôi không có hứng thú tranh đoạt những quyền lợi này.”
Thi Nhiên nghiêm túc đính chính một lát, trợ lý mới không nhắc lại chuyện này nữa.
Nhưng trên Internet đã cực kỳ dậy sóng – Giám đốc cấp cao của bộ thiết kế bị cảnh sát bắt giữ.
Quần chúng ăn dưa trong nháy mắt hoảng sợ, kết hợp với chuyện đời tư lúc trước của Giám đốc Mạc liền nhận ra nội tình của việc này không đơn giản.
Quả nhiên
Bất kể chuyện gì xảy ra cũng có thể sừng sững không ngã như cũ.
Vậy là mối quan hệ giữa cô và Tiêu Khôn Hoằng lần nữa leo lên top tìm kiếm.
Cho dù bây giờ Tiêu Khôn Hoằng lên tiếng giải thích, có những bằng chứng này cũng khó mà phủi sạch mối quan hệ này được.
Tại nhà họ Thi, Vương Ngọc San nhìn thấy mục tin tức cả người liền khó chịu.
Không ngờ con tiện nhân kia lại có bản lĩnh lớn như vậy, đá Giám đốc Lưu rớt đài, khiến cô ta cảm thấy vô cùng bất an Bất kể có phải là Thi Nhiên làm hay không thì bây giờ cô cũng thành uy hiếp lớn nhất với cô ta.
Vương Ngọc San trực tiếp đi tìm Thi Đằng Sùng: “Cha, con đã sớm nói với cha rồi, Mạc Hồi đó nhất định có vấn đề. Cha nhìn đi, Giám đốc Lưu cũng bị đuổi đi rồi, để cho cô ta chiếm được ưu thế thì nhà họ Thi chúng ta xong đời.”
“Chuyện này cho biết rõ, Ngọc San con cứ chuyên tâm dỗ dành ông nội là được, để cho ông ấy đưa di sản cho con trai con. Chuyện khác không cần bận tâm, cha tự có kế hoạch.”
Thi Đẳng Sùng có chút thờ ơ, luôn nhìn điện thoại di động.
Vương Ngọc San hừ lạnh một tiếng, có chủ ý cái rắm, bị con tiện nhân Mạc Hồi kia dụ dỗ đến ngoan ngoãn.
“Cha, rốt cuộc cha có nghe con nói không vậy? Sau này mọi người còn phải dựa vào con để an hưởng tuổi già, vậy mà bây giờ không lo giúp con, còn đi giúp người ngoài.”
Thi Đằng Sùng có chút tức giận: “Ông đây sau này có tiền, không cần con nuôi.”
Vương Ngọc San tức đến dậm chân, chỉ đành trơ mắt nhìn người rời đi mà không có biện pháp gì.
Bây giờ đang là thời điểm mấu chốt của cô ta, không thể xuất hiện biến cố nào, nếu không chính là kiếm củi ba năm thiêu một giờ.
Đợi đến khi cô cầm được tài sản của ông chủ nhà họ Tiêu, nhất định sẽ vô cùng hãnh diện.
“Ngọc San, con đừng lo lắng, để cho cha con giải quyết đi. Dù sao đến lúc bị lừa rồi sẽ hiểu ai mới là người tốt với ông ta”
Vương Duyệt đối với chông mình không có tý tình cảm nào.
Trước kia phải dựa vào chồng, chỉ đành điệu thấp. Nhưng bây giờ con gái bà ta đã là mợ chủ nhà họ Tiêu rồi, bà ta không cần nhẫn nhịn nữa.
Vương Ngọc San xoa xoa thái dương: “Đem Chương trình bữa tiệc cho con xem thfftQ ngàn vạn lần không thể xảy ra sai sót được.
Ngày đó ông cụ nhà họ Tiêu cũng sẽ tới, còn công bố chuyện quan trọng.”
“Có phải là công bố di chúc không?”
“Con không biết, dù sao mỗi lần Đào Đào quay lại đều có lão quản gia đi theo giúp đỡ.”
Vương Ngọc San không có tâm tư quản con trai mình, có ông chủ nhà họ Tiêu quản, càng làm sâu đậm tình cảm.
Chẳng mấy chốc, Vương Ngọc San liền tuyên bố bữa tiệc, mời rất nhiêu nhân vật nổi tiếng tham gia.
Thi Nhiên nhìn nơi này khóe miệng giật giật.
Kịch hay rốt cuộc lên sàn.
Trợ lý đi đến gõ cửa: “Giám đốc Mạc, buổi chiều cô cần sang tổng công ty họp.”
“Có nói là chuyện gì không?”
“Không có ạ.”
Thi Nhiên gật đầu, điện thoại nhận được tin tức của Triệu Nhược Trúc: “Đi họp, có tin tức đơn đệ trình chung mà chúng ta đã gửi.”
Thi Nhiên không chậm trễ nữa, đi đến công ty.
Nhưng mà lúc cô vừa đến thang máy lại đụng phải Tiêu Vinh, cô ngạc nhiên hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Anh ta không phải không hợp với Tiêu Khôn Hoằng sao?
“Đến tìm chú ba có chút việc, có liên quan đến nhà họ Tiêu. Ông nội hiện tại không tốt lắm, ông ấy muốn làm di chúc. Cho nên cần con cháu đến đầy đủ. Nhưng mà chú ba không trả lời nên tôi đành đích thân đến tìm cậu ta.
Làm di chúc sao?