Tổng Tài Theo Đuổi Cô Vợ Nhỏ Thi Nhân

Chương 158


trước sau

Chương 158

Sắc mặt Lưu Cầm đột nhiên thay đổi.

Cô ta có chút sửng sốt, bình tĩnh trả lời: “Phòng làm việc gì, đó chẳng qua chỉ là bạn của tôi thôi. Cô hiểu lầm rồi.”

Muốn bắt được nhược điểm của cô ta, cũng đầu dễ dàng như vậy.

Mấy năm nay, cô ta cũng không phải là người sạch sẽ gì.

Thi Nhân mang văn kiện ra: “Tiếp nhận đơn hàng riêng của bà Chu ở phòng làm việc, chính là của bạn của Giám đốc Lưu sao? Chuyện này cũng quá trùng hợp rồi.”

“Không thể như vậy. Người nhận đơn hàng rõ ràng là cô.”

Lưu Cầm nhìn thấy danh sách đó, mí mắt giật giật. Thi Nhân lấy tay đẩy qua: “Đây là biên lai, chắc hẳn tổng giám đốc Lưu rất quen thuộc.”

“Tôi căn bản không hề biết những thứ này là gì.”

Lưu Cầm xé danh sách ra thành hai, ba mảnh.

Thi Nhân cũng không tức giận: “Đây là bản sao mà thôi, ở chỗ tôi còn rất nhiều. Giám đốc Lưu có muốn xé tiếp không?”

“Cô.”

Trong lòng Lưu Cầm có dự cảm không tốt, rõ ràng đã có thông tin nơi nhận là phòng làm việc của Mạc Hồi, tại sao giờ lại biến thành phòng làm việc của cô ta?

Vì sao bản thân cô ta lại không biết chuyện này?

Rốt cuộc thì đã xuất hiện sai sót ở chỗ nào?

Một lúc lâu sau, Lưu Cầm mới mở miệng nói: “Là cô cố ý sắp xếp cho bạn tôi nhận đơn hàng ở phòng làm việc, Cho dù như thế nào thì cô cũng không trốn tránh được trách nhiệm.”

“Định nghĩa của việc nhận đơn hàng riêng là gì, là chính mình tự nhận. Nhưng chuyện của bà Chu này, trợ lý của tôi giới thiệu người khác, nhưng bà ấy căn bản không nhận. Bà Chu sở dĩ tức giận như vậy là bởi vì người phía bên kia không thừa nhận. Bà ấy không tìm thấy người phụ trách nên mới tìm tôi để tính.”

Sắc mặt Lưu Cầm đột nhiên thay đổi, nguy rồi.

Lần này cô ta bị tính kế rồi, sắc mặt Lưu Cầm khẩn trương đứng lên: “Tôi đi vệ sinh.”

Cô ta phải gọi điện thoại hỏi rõ ràng, sau đó thông đồng khẩu cung với bạn, không thể để bản thân mình thú nhận được.

Nhưng ngay lúc này, Tiêu Khôn Hoằng vừa vào đến nơi.

Người đàn ông dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn lướt qua những người có mặt ở đây: “Bắt đầu đi.”

Túy Lưu Cầm vẫn còn muốn rời đi, nhưng sau đấy cũng không dám nói ra, chỉ có thể nhắn lại cho bên kia, yêu cầu họ nhất định không được để lộ ra bất cứ điều gì.

Lần này là do cô ta đã quá bất cẩn, cứ nghĩ sẽ dụ được Mạc Hồi vào bẫy, lại không ngờ gậy ông tự đập lưng ông.

Tiêu Khôn Hoằng ngồi ở vị trí chủ vị, cổ tay áo để lộ ra chiếc áo trắng bên trong: “Tính đến thời điểm hiện tại, số người chủ động thống kê trong bảng nhận hàng riêng mới có được 70%. Tôi chắc chắn rằng 30% còn lại vẫn chưa được báo.”

Mọi người có mặt ở đây đều không nói gì.

Người đàn ông đem văn kiện đặt lên trên bàn, chiếu bảng thống kê lên màn hình chiếu phía sau, nhưng không để hiện tên người liệu kê.

“Tôi không biết trước đấy đã xảy ra chuyện như này hay chưa? Cho tới bây giờ thì mọi chuyện đã quá rắc rối, hôm nay chuyện xảy ra lớn như vậy, làm tổn hại không ít đến danh dự của cả công ty. Cho nên những người có tên trong danh sách đều bị trừ thành tích của tháng này.”

Lưu Cầm lộ ra ý cười, cô ta biết chuyện này không hề đơn giản.

Nghĩ cô ta sẽ tự thừa nhận sao?

Đây có phải ở trường học đâu, đây là ở một tập đoàn.

“Còn về phần 30% còn lại, cuối tháng này sẽ làm thủ tục đuổi việc.”

Sắc mặt Lưu Cầm không ngừng biến sắc, như vậy là có ý gì?

Cô ta lắp bắp mở miệng: “Ông chủ, hội nghị lần này không phải chỉ để xử lý Mạc Hồi sao? Nếu nói như này, có phải là hơi quá mức rồi không?”

Ánh mắt Tiêu Khôn Hoằng lạnh lùng đảo qua: “Giám đốc Lưu cảm thấy nên xử lý như thế nào?”

“Giám đốc Mạc tiếp nhận đơn hàng riêng, đương nhiên phải đuổi việc. Hơn nữa còn phải thừa nhận tất cả lời đồn đãi lời đội đại ở bên ngoài. Loại hành vi phá lệ này cư nhiên lại dám đổi vật phẩm của khách. Đây không đơn giản là tiếp nhận đơn hàng riêng, mà là đạo đức bại hoại có vấn đề.”

Người đàn ông híp mắt lại: “Tôi cũng hiểu được loại hành vi này có liên quan đến nhân phẩm, cho nên không tính toán giải quyết riêng, đã gọi điện thoại báo công an rồi.”

Thi Nhân nghi ngờ nâng mắt, anh hẳn là nhìn thấy văn kiện chính xác mình trình lên rồi chứ?

Vì sao anh còn nói như vậy?

Cô cảm thấy có chút không quá đúng.

Sau đó Lưu Cầm một bộ vênh váo tự đắc nhìn Mạc Hồi: “Giám đốc Mạc, nghe thấy chưa? Đây là kết cục của cô.

Làm đúng của cô, không biết gọi là cái gì.

Hiện trường bỗng nhiên

trở nên an tĩnh lại.

Tiêu Khôn Hoằng nhìn nhìn đồng hồ: “Trước khi cảnh sát đến, tìm ra danh sách 30% còn lại. Vì riêng tư nên không công bố tên của mọi người, đại khái các người đã nhận được thông báo của bộ phận nhân sự, cứ theo quy định mà làm là được. Nếu có ý kiến, có thể tới cục lao động xin phân xử.”

Lưu Cầm nhìn thoáng qua thuộc hạ của mình, sắc mặt bọn họ đều rất khó coi. Hiển nhiên là nhận được thông báo của bộ phận nhân sự, cũng bị đuổi việc rồi.

Lưu Cầm suy nghĩ sau đó nói: “Ông chủ, bọn họ không phải không khai báo, là tôi ngăn cản bọn họ, trực tiếp đuổi việc thì không tốt lắm. Cho bọn họ Mạct cơ hội đi.”

“Giám đốc Lưu đúng là có tình có nghĩa, thân mình còn chưa lo xong, còn cầu xin thay cấp dưới.”

Lưu Cầm dừng lại, đáy lòng có loại dự cảm không ổn.

Cô liếc mắt nhìn điện thoại nhận được tin nhắn mới nhất: Thông báo của bộ hận nhân sự.

Loảng xoảng một tiếng, điện thoại đánh rơi trên mặt đất.

Lưu Cầm chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, điều này sao có thể được?

Cô ta khiếp sợ nhìn Tiêu Khôn Hoằng: “Tôi cũng bị xa thải sao?”

Những lời này nói ra, người trong phòng họp hai mặt nhìn nhau. Không phải chứ?

Giám đốc Lưu bị xa thải?

Vẻ mặt Tiêu Khôn Hoằng lãnh đạm: “Chuyện cô làm trong phòng làm việc, tôi đã sớm biết. Lúc này đây cô không nên có ý định động vào người cô không nên động.’ “Anh vì Tập đoàn Quang Viễn trả giá nhiều như vậy, từ khi anh gây dựng sự nghiệp tôi đi theo anh đến bây giờ. Sau đó anh vì một người phụ nữ mà sa thải người làm việc lâu năm.

Tiêu Khôn Hoằng, anh không sợ mọi người suy nghĩ trong lòng sao?”

Phòng họp lặng ngắt như tờ.

Thi Nhân nhìn thoáng qua Tiêu Khôn Hoằng. Thần sắc anh lãnh đạm, nhìn không ra đang suy nghĩ cái gì.

Rất nhanh cảnh sát thật sự đến đây.

Lúc Lưu Cầm nhìn thấy cảnh sát đến, cả người đều tê liệt: “Tiêu Khôn Hoằng, năm đó anh đi ra gây dựng sự nghiệp bị nhà họ Tiêu chèn ép, là đám người chúng tôi vẫn luôn giúp anh đi đến bây giờ. Hiện tại anh làm như vậy sẽ không có kết cục tốt.”

Tiêu Khôn Hoằng trầm mặc không nói.

Lưu Cầm mắt thấy không được, mắng Thi Nhân: “Còn cô nữ. Đều là gương mặt hồ ly tinh này của cô, Tập đoàn Quang Viễn sớm muộn gì cũng bởi vì cô mà phá sản.”

A.

Sắc mặt Thi Nhân lạnh lùng: “Giám đốc Lưu, bộ dạng cô giống chó điên cắn loạn cắn vậy. Thật dọa người.”

“Cô nói cái gì, con khốn này.”

“Rõ ràng là cô nhận đơn hàng riêng trong phòng làm việc, châm ngòi bên trong tập đoàn, kết bè kéo phát. Một mình cô đạt được nhiều ưu đãi, những chuyện đó sao cô không nói? Lúc trước các người tranh giành chính quyền với Tiêu Khôn Hoằng, nhưng anh ấy cũng không bạc đãi các người. Cô nghĩ bí mật trong phòng làm việc như vậy, anh ấy sẽ không biết sao?”

“Đều là tại cô, tại cô mới biến thành như Vậy.

Thi Nhân cười lạnh: “Trả đũa? Nếu không phải cô muốn hãm hại tôi, cũng sẽ không xảể . ` ra chuyện hôm nay, ác giả ác báo. Mọi chuyện hôm nay đều là tự cô rước lấy.”

Dựa theo thái độ của Tiêu Khôn Hoằng, có lẽ vẫn dễ dàng tha thứ cho Giám đốc Lưu.

Nhưng ai biết phát sinh chuyện này, nếu không ngăn lại sẽ có Giám đốc Lưu kế tiếp.

Tiêu Khôn Hoằng ngay từ đầu liền tính toán quét sạch đám không khí này.

Chuyện của anh chỉ là một cái cớ mà thôi.

Lưu Cầm có chửi bậy như thế nào vẫn bị mang đi.

Người trong phòng họp thở một hơi, chuyện này xảy ra quá nhanh. Hơn nữa bây giờ bọn họ mới phản ứng lại, ông chủ có thể đã sớm muốn xử lý chuyện nhận đơn hàng riêng.

Lần này chính là mượn chuyện Giám đốc Mạc mới phát ra.

Sau khi người bị mang đi, Tiêu Khôn Hoằng nhìn đám người ở đây: “Còn có gì muốn nói không? Cùng nhau nói.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện