☆ Chương 15 (Chưa beta)
_Bóng loáng đến mức làm anh choáng cả đầu
Mẹ Trình như vô tình nhìn thấy, ngạc nhiên nói: “Ôi kìa, đó không phải dì Kiều và em gái Nhã Ca của con sao, thật là tình cờ quá, chúng ta đi qua chào hỏi một tiếng đi.”
“Mẹ, khoan đã.” Trình Dự Đường duỗi tay ngăn lại, biểu tình trên mặt trở nên nghiêm túc “Lần ‘tình cờ gặp’ này kỳ thật là ngài cố ý sắp xếp có đúng không?”
Ánh mắt mẹ Trình hơi loé loé, một lát sau ngẩng đầu nhìn đứa con trai đã cao hơn mình một cái đầu, đơn giản đúng lý hợp tình mà thừa nhận: “Đúng thì thế nào? Mẹ không phải là vì tốt cho con sao, con không cảm kích còn muốn trách cứ mẹ? Dáng vẻ và tính tình như Nhã Ca đều là trăm dặm mới tìm được một, cầm kỳ thư họa đều tinh thông, lại luôn để con trong lòng, con nói xem con còn cái gì không hài lòng nữa.”
“Không phải vấn đề hài lòng hay không hài lòng, là con vốn dĩ sẽ không có cảm giác gì với cô ấy.” Trình Dự Đường thở dài một hơi, “Mẹ, mười năm trước con đã nói với ngài……”
“Đúng thế, mười năm trước con đã nói, con không thích phụ nữ, chỉ thích đàn ông. Mẹ và cha con mắng đã cũng mắng, đánh cũng đã đánh, không lay chuyển được con thì cũng đành tùy con vậy.” Mẹ Trình hạ giọng ngắt lời Trình Dự Đường, trong giọng nói mang theo vài phần nôn nóng cùng sầu lo “Nhưng cũng đã qua mười năm, mặc kệ là nam hay nữ con cũng chưa từng mang về người nào, bản thân con không để tâm, chẳng lẽ mẹ cũng không được thay con sắp xếp sao? Mỗi lần tưởng tượng đến con lẻ loi một mình gắng sức làm việc ở ngoài, bên người không có lấy một người quan tâm chăm sóc con, phận làm mẹ trong lòng rất là khó chịu.”
Trình Dự Đường nhất thời áy náy trong lòng, nắm lấy tay mẹ Trình, dịu giọng nói: “Mẹ, rất xin lỗi, khiến ngài lo lắng rồi.”
Dừng một lát, sau lại cắn răng nói: “Con đồng ý với ngài, lần sau khi về nhà, nhất định mang theo người về để ngài xem, được không?”
Vốn dĩ nói như vậy chỉ là muốn mẹ yên tâm, đến lúc đó tùy tiện tìm một người mang về nhà, tạm thời có thể trấn an bà là được. Nhưng lời vừa ra khỏi miệng, Trong đầu Trình Dự Đường chợt hiện lên hình ảnh người nào đó với một đôi mắt sáng lấp lánh và một hàm răng trắng bóng, bóng loáng đến mức làm anh choáng cả đầu.
Cũng không biết nhóc con kia đến khi nào mới tới báo danh……
Mẹ Trình nửa tin nửa ngờ: “Thật à? Không phải lại lừa mẹ?”
Trình Dự Đường mạnh mẽ xua gương mặt trong đầu ra ngoài, vẻ mặt kiên định: “Thật ạ, còn thật hơn cả ngọc nữa.”
“Vậy được, vậy mẹ sẽ chờ. Lần sau về nhà chắc là tết nhỉ, thế thì hiện tại chỉ còn có bốn tháng!”
“Cho nên bây giờ ngài không cần ép con, cho con thêm thời gian bốn tháng đi.”
“Được rồi được rồi. Nhưng giờ phải làm sao, mẹ đã hẹn mẹ con Kiều gia gặp mặt, bây giờ thoái thác còn kịp à…… Ôi hình như hai người ấy nhìn thấy chúng ta rồi!”
Trình Dự Đường bật cười, trấn an vỗ vỗ tay mẹ Trình, lần nữa vòng tay bà, không chút hoang mang nói: “Không sao đâu ạ, vậy đi qua ngồi chung đi.”
Nửa giờ sau, Trình Dự Đường vén màn, phong độ nhẹ nhàng đi đến trước mặt mẹ con Kiều gia, trong lời nói mang theo ý xin lỗi: “Dì Kiều, thật ngại quá, vốn dĩ muốn bồi dì và Nhã Ca đi dạo, nhưng thật không khéo một tuần trước đã hẹn hội nghị qua điện thoại với một nhà cung cấp hải ngoại quan trọng, một lát nữa là bắt đầu rồi.”
Mẹ Trình vừa nãy chính tai nghe thấy trợ lý gọi điện thoại đến nhắc nhở con trai, không khỏi nhíu mày phàn nàn: “Sao lại gấp vậy chứ, về nhà nghỉ lễ cũng không được rảnh nữa.”
Kiều Nhã Ca nghiêng đầu cười, lộ ra hai lúm đồng tiền ngọt ngào xinh đẹp, mở miệng trêu ghẹo: “Đúng vậy, hôm nay là lễ Quốc Khánh, Đường ca ca đường đường là tổng giám đốc, vất vả lắm mới về được một chuyến, vẫn phải làm việc tăng ca như nhân viên bình thường sao?”
“Người nước ngoài cũng đâu có nghỉ lễ Quốc Khánh của chúng ta.” Trình Dự Đường cười bất đắc dĩ, “Hơn nữa tổng giám đốc cũng là một phần tử của công ty, không nỗ lực thì không được.”
Mẹ Kiều vội nói: “Không sao, công tác quan trọng, Dự Đường con mau đi đi. Nhưng nhớ phải chú ý bản thân, đừng quá vất vả.”
Trình Dự Đường nho nhã lễ độ nói: “Cảm ơn dì Kiều, con sẽ chú ý.”
Sau khi nhìn mẹ con Kiều gia đi vào một cửa hàng bách hóa, Trình Dự Đường đi đến bãi đỗ xe lái xe, chở mẹ Trình rời khỏi đường dành cho người đi bộ.
Hai mươi phút sau, mẹ Trình phát hiện hơi là lạ, không khỏi hỏi: “Đường Đường, về nhà không phải là chạy thẳng sao, con rẽ sang làm gì?”
Trình Dự Đường tiêu sái đánh tay lái, đáp: “Hội nghị qua điện thoại hai tiếng sau mới mở, còn một ít thời gian, chở ngài đi mua túi xách —— lúc sáng không phải đã nói rồi ạ.”
Mẹ Trình thoáng chốc tươi cười rạng rỡ: “Con còn nhớ à.”
“Đương nhiên, đồng ý với ngài rồi con nhất định sẽ làm được.”
“Mua hay không mua túi xách cũng không sao cả, chỉ cần tết đến con có thể mang một người về, mẹ đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”
“Tuân mệnh, mẫu thân đại nhân.” Trình Dự Đường cười, thở dài.
……
Sau hôm Quốc Khánh, sáng sớm Cơ Tiểu Vũ đang ngủ ngon lành thì đột nhiên có ai đó gõ cửa phòng.
“Tiểu Vũ, gần 7 giờ rồi đấy, nên dậy thôi.”
Là Lương Thiệu Cương.
Cơ Tiểu Vũ dụi dụi mắt, xuống giường mở cửa, vừa ngáp vừa hỏi: “Anh Lương, dậy sớm như vậy làm cái gì? Không phải còn đang nghỉ sao?”
Lương Thiệu Cương kiên nhẫn giải thích: “Hôm qua không phải đã nói với cậu sao, chức trách của bảo an khác với người bình thường, ngoài trách nhiệm trực ban ra, mỗi ngày sáng 7 giờ đều phải đến sân bóng rổ ở tiểu khu, luyện tập nửa giờ để bảo trì thể lực, nửa giờ này tính vào thời gian tăng ca ở Hồng Thăng, sau này có thể nới rộng thời gian nghỉ dài hạn. Hôm qua Quốc Khánh là ngày nghỉ đầu tiên, hôm nay nên luyện tập rồi.”