Vất vả lắm mới có thể dỗ được người đàn ông đang ghen kia, hôm sau tỉnh dậy Thi Nhân phải xoa bóp thắt lưng liên tục để giảm đau mỏi.
Nếu người đàn ông không phải là người cô thích thì còn lâu cô mới dỗ dành như vậy.
Tiêu Khôn Hoằng đương nhiên là sảng khoái đi đến công ty, anh nói chuyện với ai cũng trưng ra bộ mặt ôn hòa khiến mọi người xung quanh có chút mông lung tự hỏi hôm nay là ngày gì vậy?
Sau khi Tiêu Khôn Hoằng trở lại văn phòng, anh nói luôn với trợ lý: “Chuyện hợp tác với công ty mà bà chủ mới kí kết hợp tác giao cho người khác xử lý.”
Người kia còn muốn hẹn vợ của anh đi đến một nơi đẹp đẽ nào đó.
Đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất, anh ấy không thích cách làm này.
Ngay sau đó, Thi Nhân đã biết về chuyện này.
Thi Nhân vốn là người chịu trách nhiệm chính vì dù sao thì cô ấy cũng là người trực tiếp tiếp nhận nhưng cô vừa mới biết được Tiêu Khôn Hoằng đã chuyển việc này cho Triệu Nhược Trúc.
Thi Nhân cảm thấy rất kỳ quái: “Bên kia có nói tại sao không?”
“Chuyện này tôi cũng không biết.
Chính trợ lý của ông chủ báo tới, tôi đoán chắc đây là ý của ông chủ.”
Triệu Nhược Trúc cũng không thể đoán ra tại sao lại đột nhiên chuyển nó cho chính mình?
Nghe nói hôm nay ông chủ có tâm trạng rất tốt.
Thi Nhân nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm qua, cô tự nghĩ Tiêu Khôn Hoằng có phải hơi quá không, không phải cô ấy chỉ đi gặp khách hàng thôi sao? Anh có cần thiết phải như vậy không?
Cô ấy đã phải làm việc rất chăm chỉ và vất vả mới có được lần hợp tác này, nếu sau này đổi người thì đối phương có thể sẽ cảm thấy không được tôn trọng.
Thi Nhân càng nghĩ càng tức giận, cô lao lên tầng cao nhất để tìm anh.
Cô ấy hùng hổ đi lên, mọi người thấy cô vội tránh ra vì sợ chặn đường Thi Nhân.
Nhìn biểu cảm của bà chủ không đúng lắm.
Thi Nhân bước đến cửa văn phòng và gõ mạnh vào cửa.
“Mời vào.”
Tiêu Khôn Hoằng vốn đang làm việc, khi anh nghe thấy tiếng gõ cửa lớn như vậy thì đoán chắc chỉ có một người mới dám làm như vậy.
Anh ngước mắt lên nhìn thấy cô vợ nhỏ của minh đang tức giận: “Có việc gì sao?”
Thi Nhân vốn muốn nói có việc nhưng khi nhìn thấy quá nhiều người trong văn phòng của anh thì cô lại ngậm miệng: “Chuyện nhỏ thôi.
Em sẽ đợi cho đến khi anh làm xong.”
Cô nói xong vội đóng cửa lại.
Văn phòng trở nên yên tĩnh.
Tiêu Khôn Hoằng nhìn lướt qua giấy tờ trên bà rồi ói: “Cứ làm như vậy đi, nếu có vấn đề sẽ bàn bạc sau.”
Các nhân viên đều lần lượt rời đo, bọn họ tưởng lần này sẽ lại bị mắng nhưng không ngờ lại được bà chủ lại ra tay giải cứu.
Bà chủ có khi chính là một thiên thần!
Thi Nhân đứng một mình bên ngoài suy nghĩ bản thân sẽ nói với Tiêu Khôn Hoằng chuyện này như thế nào nhưng khi nhìn thấy những người bên trong bước ra đều nhìn cô bằng ánh mắt như nhìn vị cứu tinh khiến cô rất kinh ngạc.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Cô hơi khó hiểu nhưng cũng không muốn tìm hiểu.
Thi Nhân trực tiếp đi vào văn phòng rồi đóng cửa lại: “Tiêu Khôn Hoằng.”
“Chờ đã, anh xử lý xong vấn đề này sẽ nói chuyện đó với em.”
Tiêu Khôn Hoằng đã đoán được nguyên nhân cô vợ nhỏ tới đây là gì, hiện tại cô còn đang hậm hực nên đợi lát nữa rồi hãy nói chuyện.
Mặc dù Thi Nhân có chuyện muốn nói nhưng cô vẫn còn đủ sự nhạy bén nên không nói gì nữa mà ngoan ngoãn ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh.
Mười phút sau Tiêu Khôn Hoằng mới đứng lên: “Làm sao vậy?”
Nhân tiện anh cũng rót cho Thi Nhân một cốc nước.
Nhưng Thi Nhân không nhận lấy, cô nhìn người đàn ông trước mặt rồi nói: “Chuyện với khách hàng hôm qua là sao?”
“Ừm, anh nghĩ gần đây em hơi mệt nên để người khác lo chuyện này.”
“Tiêu Khôn Hoằng, Tổ trưởng Trúc cũng rất bận.
Sao anh có thể làm như vậy? Anh nên bàn chuyện này với trước khi đưa ra quyết định chứ.”
Thi Nhân cảm thấy đôi khi Tiêu Khôn Hoằng quá độc đoán.
“Việc này sẽ có người ở bộ phận thiết kế phụ trách.
Triệu Nhược Trúc sẽ không phải tự mình xử lý, em không cần lo lắng.”
“Nhưng đây không phải là vấn đề mấu chốt, điều em muốn nói là tại sao anh không nói trước với em? Tại sao?”
Tiêu Khôn Hoằng xoay xoay cốc nước trên tay: “Đây là quy định của công ty.
Đã được quyết định trong cuộc họp sáng nay.
Người thiết kế chỉ cần làm những việc liên quan đến thiết kế là được.
Cô vợ nhỏ của anh, nơi này là công ty, chúng ta phải tuân theo nội quy và quy định của công ty.”
Thi Nhân: “...”
Đừng tưởng rằng cô ấy không biết gì, đây rõ ràng là một cái cớ mà anh dùng để chối bỏ trách nhiệm.
Làm gì có nội quy và quy định nào!
Thi Nhân chải đầu và đứng lên: “OK, OK, anh là ông chủ, anh là người quyết định.”
“Thi Nhân.”
Tiêu Khôn Hoằng dùng tay còn lại giữ chặt lấy cô, giọng nói nhẹ đi rất nhiều: “Em tức giận sao?”
“Em không tức giận, dù sao đó đều là nội quy