Trước giờ Đường Duy chưa từng nghĩ qua khả năng này, vì vậy khi phải đối mặt với những nghi hoặc của Bạc Dạ, cậu hiện rõ sự ngạc nhiên sửng sốt.
Nếu như, nếu như Bạc Nhan hoàn toàn thay tính đổi nết, không phải là một cô gái rụt rè yếu đuối như vậy nữa thì lúc đó cậu nên dùng thái độ như nào đến gặp cô ta đây?
Nhưng nếu nghĩ theo hướng khác, Đường Duy lại thấy rằng, điều này không có gì đáng phiền phức cả. Một người thay đổi bản thân thì không còn cách nào dự đoán được nhưng chỉ cần cậu không thay đổi.
vậy thì không quan tâm Bạc Nhan thay đổi thành như thế nào, kể cả sau này từ con vịt xấu xí biến thành thiên nga trắng đi nữa, thì trong mắt cậu cũng như nhau là một người đàn bà hèn hạ đê tiện mà thôi.
Cứ nghĩ như vậy, Đường Duy lại thấy thoải mái.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Bạc Dạ cũng không nói thêm gì nữa, không khí trong xe lúc này chìm xuống,mãi đến khi Bạc Dạ dẫn Đường Duy về đến nhà cũ của Bạc Thị, Đường Thi sớm đã đợi trước cửa, cùng ba mẹ của Bạc Dạ.
Nhưng sau khi nhìn chiếc xe phía sau mở cửa ra, lúc chỉ có một mình Đường Duy bước xuống, Đường Thi khẽ nhíu mày một cái: “Sao lại có một mình con.”
Đường Duy cũng nhíu mày theo: “Sao thế?”
“Bạc Nhan đâu?” Đường Thi nhìn về sau lưng Đường Duy, sau khi chắc chắn không có Bạc Nhan theo sau, sắc mặt cô có chút không thoải mái: “Mẹ còn tưởng hôm nay Bạc Nhan sẽ cùng con đến chứ, bữa tối hôm nay còn chuẩn bị cả những món mà con bé thích”
“Sao ba mẹ lại đều coi con cái của người ngoài nuôi thành con mình thế” Đường Duy hai tay khoanh trước ngực, thực tình không thể hiểu nổi thái độ của mẹ mình đối đãi độ lượng khoan dung với loại người như Bạc Nhan: “Nhưng Bạc Nhan là con của người phụ nữ kia, con không muốn để cô ta đến nhà chúng ta cùng ăn cơm, cô ta không xứng”
Đường Thì trong tâm khẽ thở dài, nhìn xa xăm, chỉ có thể thu lại ánh mắt, những năm nay cô luôn luôn tính toán loại bỏ những thù hận và chấp niệm trong lòng Đường Duy, nhưng dường như… Đường Duy không dễ dàng quên đi những điều đó.
Cũng có thể do tuổi cậu còn nhỏ, cũng có thể lớn chút nữa cậu sẽ có cái nhìn thoáng hơn.
Nhìn Bạc Dạ một cái, Đường Thì lại nhìn sang Đường Duy nói: “Mẹ sẽ không áp đặt quan điểm của mẹ lên người con, mẹ tôn trọng ý kiến của con.”
Cái này có lẽ ở phương diện này Đường Thi và Bạc Dạ bồi dưỡng Đường Duy thành công nhất, sợ rằng con cái mình với ý kiến của mình không đồng nhất, nhưng bọn họ đều là người lớn cả rồi, trước giờ cũng không ép buộc con cái phải tiếp nhận tư duy logic của họ.
Có nhiều lúc, phụ huynh lại coi con cái như đồ vật của mình, vì vậy bắt buộc con cái phải nghe lời mình, nhưng khi với bọn nhỏ có một số lĩnh vực mâu thuẫn, thì họ sẽ thể hiện như người lớn, sau đó sử dụng sự uy nghiêm cao cả này để miễn cưỡng ép buộc con cái phải tuân theo ý họ.
Nhưng Đường Thỉ và Bạc Dạ thì không như thế.
Đường Duy là một cá thể độc lập, tất nhiên có tất cả những tư duy ý thức độc lập, vì vậy bọn họ sẽ không bóp méo suy nghĩ của con trẻ.
Đối với một đứa có rất nhiều ý tưởng kỳ quặc cổ quái như Đường Duy, Bạc Dạ từng nói: “Sau khi con nghĩ về nó một cách thấu đáo, chỉ tiết và bình tĩnh, nếu như con hạ quyết tâm làm một việc gì đó, vậy thì làm đi, ngộ nhỡ sau khi làm rồi có thiệt thòi, có hối hận thì đó đối với con cũng là một loại kinh nghiệm cho mình”
Ít nhất Bạc Dạ vẫn có thể bảo vệ được Đường Duy. Ít nhất thì lúc Đường Duy thật sự có chuyện thì anh vẫn có thể vì cậu mà che mưa chắn gió, con đường còn lại phía trước để Đường Duy tự đi thôi Ở thời điểm này, đối với Đường Duy bây giờ bọn họ cũng vẫn giữ những quan điểm như thế.
Nếu như một ngày Đường Duy phát hiện mình làm sai ở đâu, đối với Bạc Nhan có hơi quá đáng một chút nhưng vậy cũng xứng đáng với cậu.
Đường Duy đi