Tô Nghiêu gần như dùng giọng nói gầm gừ nói ra câu nói đó, cậu thản nhiên không nghĩ đến Bạc Nhan sau khi nghe xong sẽ như thế nào, từ một vài phương diện để nói, cậu ta như vậy không khác nào trút hết ưu tư trong lòng, với những người trong trường kia không có sự khác biệt nào.
Có duy nhất vài chỗ khác không giống nhau, có lẽ Tô Nghiêu xuất phát vì nghĩ đến lợi ích của Bạc Nhan.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Chỉ là có một số lời nói là vì tốt cho người khác, cũng là những lời có chút khó nghe.
Bạc Nhan đứng ở đó, im lặng để Tô Nghiêu bộc bạch ưu tư của mình ra hết, sau đó mới nhẹ nhàng nói: “Em nói những điều đó, chị đều biết”
Cô đều biết cả, chỉ là cô không thoát ra được sự trói buộc này thôi Nghe được câu trả lời này của Bạc Nhan, Tô Nghiêu lúc đầu còn sững sờ, sau đó cậu tức giận đến mức hất tay Bạc Nhan ra, nhìn thấy cô đang thu dọn cặp sách liền cướp luôn túi xách ném mạnh xuống nền nhà.
Âm thanh kêu to làm Bạc Nhan sững sờ.
Trời ạ, sao em ấy lại nổi giận như thế?
“Chị có thể..” Tô Nghiêu nghẹn giọng, khả năng là bị thái độ kia của Bạc Nhan làm cho lời nói không trơn tru nữa, chỉ thẳng Bạc Nhan, chỉ vào mũi cô mắng như tát nước vào mặt: “Chị có thể đừng làm chuyện mất mặt thế được không, ba nuôi chị lớn bằng từng này rồi, chị đi theo sau Đường Duy cũng bao lâu rồi? Mà thích đến mức phải săn đón người khác sao? Như vậy đối với chị thì vui vẻ lắm sao?”
Bạc Nhan lặng lẽ cúi xuống đất nhặt túi sách lên, sách và bài thi vì bị Tô Nghiêu ném đi nên bị văng ra một số, cô lại cúi người xuống nhặt chúng lên xếp gọn lại, cả quá trình cô cúi đầu, những lọn tóc rủ xuống vành tai, khi cô đối mặt với sự trách móc của người khác lúc nào cũng là trầm mặc.
Trầm mặc tới mức mà Tô Nghiêu cảm thấy, cô dường như không biết cảm giác nhục nhã và đau đớn vậy.
Nhưng phàm