Khi mấy chữ "Bị bắt cóc" rơi vào tai Bạc Dạ và Tô Kỳ, hai người người đàn ông đều bị chấn động, sau đó tỉnh hồn lại, Bạc Dạ trực tiếp cầm lấy điện thoại di động của Tô Kỳ, gầm thét về phía cấp dưới của anh ta: "Bây giờ lập tức điều tra Đường Thi đang ở đâu cho tôi!"
Bị bắt cóc sao? Rốt cuộc còn có ai muốn bắt cóc cô ta?
Đột nhiên trong lòng Bạc Dạ xuất hiện cảm giác lo lắng khủng hoảng khó hiểu, từ đầu đến cuối, anh cảm thấy chuyện này không phải là tình cờ, anh cũng không biết tại sao nhưng anh vẫn luôn cảm thấy trong bóng tối vẫn luôn có người sắp đặt toàn bộ những chuyện này, trong đó bao gồm cả chuyện Đường Thi bị mất tích.
Ngón tay anh đang hơi run rẩy, khi phản ứng này rơi vào trong mắt của Tô Kỳ, người đàn ông này hơi nheo mắt lại.
Đường Thi tỉnh lại trên nền xi măng lạnh như băng. Khi cô vừa mở mắt ra, ập vào mắt cô ta là một khuôn mặt dữ tợn dang vô cùng vui vẻ. Người đàn ông đánh cô trong nhà vệ sinh nam lúc trước, bây giờ đang nhìn chằm chằm vào cô và cười một cách đáng sợ. Đường Thi thở hổn hển, phổi của cô đau đớn như lửa đốt, khóe miệng cũng có tia máu đang rỉ xuống, khuôn mặt tái nhợt, dáng vẻ yếu ớt và thê thảm, thật sự làm người ta cảm thấy vô cùng đau lòng.
"Ồ! Cô nàng tỉnh lại rồi sao?"
Tên đàn ông tóc vàng hoe kia hung hăng cười một tiếng, hắn ta bước toi một bước, dùng mũi giày khều khều khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Thi. Tay chân của Đường Thi đều bị trói lại, không có năng lực phản kháng, chỉ có thể để mặc cho hắn ta nhích lại gần, bàn tay bẩn thỉu ghê tởm của hắn ta sờ soạn lục lọi khắp toàn thân cô Làm cổ ta vô cùng chán ghét, muốn nôn mửa đến phát điên.
"Cô chủ lớn không lừa gạt tôi thật..." Tên đàn ông tóc vàng hoe hung tợn cười mấy tiếng: "Mặc dù chỉ là một con đàn bà giày rách đã từng đẻ con, nhưng mà đúng là vóc dáng cũng thật sự không tệ, cũng miễn cưỡng vừa mắt mấy anh đây."
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Hốc mắt Đường Thi cũng trở nên đỏ bừng, hoảng sợ thân thể co rút lại về phía sau nhưng bởi vì tay chân đều bị trói, không thể tự do cử động nên cô càng đau đớn giãy giụa càng kích thích ham muốn của đàn ông. Tên đàn ông tóc vàng hoe lập tức nắm lấy cằm cô, ngón tay sần sùi thô lỗ lau đi máu tươi trên mặt Đường Thi, hắn ta nhìn chằm chằm vào cô và nở một nụ cười ghê tởm đáng khinh: "Khuôn mặt cũng không tệ, đúng là cũng có chút mùi vị."
Toàn thân Đường Thi đều đang run rẩy, giọng nói của cô khàn khàn: "Đừng tới đây!"
Nhưng mà tiếng nói của cô lại vô cùng nhỏ, cô đã không còn quá nhiều sức lực. Bị những kẻ khác mang tới chỗ này làm cô ta vô cùng khủng hoảng, những ký ức tối tăm đáng sợ lúc trước trong tù lại một lần nữa tấn công vào não cô, sắc mặt của Đường Thi tái nhợt như tờ giấy, kết hợp với một đôi mắt gắn đầy tia máu đỏ bừng như sắp phun máu ra ngoài.
"Kêu la cái gì chứ? Đến lúc đó cô sẽ rất thoải mái!" Tên đàn ông tóc vàng hoe hung hăng xách cô từ dưới mặt đất lên: "Nếu cô dám chống cự, tôi không dám nói chính xác là mạng sống con trai cưng của cô sẽ thể nào đâu đấy!"
Thân thể đường thi Đường Thi hung hăng run lên: "Duy Duy đâu rồi? Các người đã làm gì thằng bé!"
"Ồ! Cô yêu thương thằng nhóc đó như vậy sao? Xem ra thằng nhóc con đó chính là tính mạng của cô, nếu cái mạng nhỏ này chết đi, cô nói xem cô có tuyệt vọng không? Khặc khặc khặc khặc khặc khặc khặc!"
Người đàn ông dùng sức ném cô ta lên một cái giường nhỏ xốc xếch, tất cả những thứ này giống như đang nhốt cô trong một ngục giam không có cửa để cầu cứu, Đường Thi bị hắn ta hăng đè xuống chăn, sau đó một bàn tay ghê tởm lập tức sờ soạng lên người cô, giống như muốn lột trần, cướp đoạt tất cả mọi thứ của cô vậy.
Nước mắt của Đường Thi rơi như mưa: "Buông tôi ra! Các người nhanh buông tôi ra!"
"Cô chủ lớn của bọn tôi còn hận không thể làm cô chết ngay đấy! Tôi nói này con quỷ nhỏ, rốt cuộc cô đã làm chuyện gì có lỗi với cô chủ vậy hả?"
Ai là cô chủ lớn?
Đường Thi thét chói tai: "Tôi không nhận biết cô chủ lớn nào trong miệng mấy người, đừng chạm vào người tôi, anh đừng chạm vào người tôi!"
Hắn ta xé nát quần áo trên người cô, vui thích nhìn Đường Thi tuyệt vọng la hét như sắp phát điên mà không có ai giúp đỡ vậy, từ trong kẽ răng hung tợn phun ra một cái tên: "Cái chết ập lên đầu rồi, tôi cũng cho cô chết rõ ràng một chút, cô chủ lớn chính là cô Như, cô biết người này chứ?"
Cô Như ư?
An Như sao?
Đôi mắt Đường Thi oán hận đỏ bừng lên: "Anh dám chạm vào người tôi, tôi chết ngay bây giờ cho anh xem!"
Lại là An Như, lại là An Như!
Rốt cuộc lòng dạ cô ta quá độc ác, chẳng những muốn diệt trừ cô, còn muốn diệt trừ luôn con trai của cô.
Đường Duy vô tội biết bao!
"Cô hung hăng càn quấy cái gì vậy? Từ đầu đến cuối cô có tư cách gì đe dọa chúng tôi?"
"An Như cho các người bao nhiêu tiền, để cho các người ngang ngược coi trời bằng vung như vậy?"
Trong cổ họng Đường Thi đang trào ra máu tươi: "Nếu các người dám tổn thương con trai tôi, các người sẽ bị báo ứng! Chắc chắn các người sẽ bị báo ứng!"
"Úi chà chà! Còn luôn mồm luôn miệng báo ứng này báo ứng kia!"
Tên đàn ông tóc vàng hoe xé•nát áo của cô: "Cô biết không, trên thế giới này thứ không thú vị nhất chính là báo ứng, bởi vì đó chính là công cụ để mấy con rệp đáng thương như cô tự an ủi mình, mạng của ông mày còn rất dài, ông sẽ sống tốt như thường trên thế giới này!"
Đường Thi hận đến phun ra một ngụm máu tươi, cô cảm thấy mạng sống của mình đang dần dần đi đến bờ tan vỡ, lý trí của cô đang biến mất từng chút từng chút một khi cô bất lực nhất.
Con người của cô bắt đầu từ từ tan rã, giống như phải chịu quá nhiều tổn thương dẫn đến ý thức hôn mê không rõ, tên đàn ông kia thấy rõ dáng vẻ này của cô, sau đó đưa tay lục loại trên da thịt trắng nõn của cô.
Hận... Cô thật sự quá oán hận... Hận An Như, cũng hận Bạc Dạ!
Năm năm trước cô bị đánh vào địa ngục, năm năm sau vẫn còn phải trải qua một lần sống không bằng chết!
Bạc Dạ! Tất cả những thứ này đều bởi anh, anh là nguồn gốc của những tội lỗi này, anh là nguồn gốc của tai họa không còn thuốc nào cứu chữa được.
Thân thể của Đường Thi run rẩy dưới thân tên đàn ông kia, giường nhỏ yếu ớt đung đưa phát ra tiếng kêu ken két thảm thiết, dường như tên đàn ông kia phát bực, hung hăng đánh một bạt tay lên mặt của Đường Thi.
Cả đầu cô đều đau đớn tê dại, một tát này giống như đánh lên bông vải, Đường Thi không phát ra một tiếng nào, gắt gao căng cứng thân thể, tên đàn ông kia nắm lấy chân cô, cô ta dùng sức giãy giụa đá lên người hắn ta, tên đàn ông kia gầm thét: "Con mẹ nó! Còn giả bộ trong sạch kiêu ngạo cái quái gì vậy? Trên đời này chưa có con đàn bà nào mà tao không ngủ được với nó đâu!"
Nhưng mà ngay lúc này, cửa phát ra một