Đường Duy cười, một đứa con nít hơn năm tuổi nhưng trí thông minh cao như vậy sao: "Đến cháu cũng bị bọn họ bắt đi, chắc chắn mẹ cháu không tốt được!"
Vào giây phút đó, Tô Kỳ không thể không thừa nhận, anh ta lại thua một đứa bé.
"Cháu không nên suy nghĩ nhiều, bây giờ có người làm bạn bên cạnh mẹ cháu rồi!"
Tô Kỳ muốn làm cho cậu bé yên tâm nhưng không ngờ ánh mắt Đường Duy lập tức trở nên tối sầm: "Là cậu Dạ sao?"
Cậu nhóc sẽ không bao giờ kêu lại kêu một tiếng "Ba" nữa, vẫn luôn gọi là cậu Dạ cậu Dạ.
Đột nhiên Tô Kỳ cảm thấy lòng mình rất lạnh, sau đó anh ta nói: "Đúng vậy!"
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Thật ra thì anh ta cũng không biết tại sao mình muốn chạy trốn, nhìn thấy Bạc Dạ ngồi bên ngoài phòng phẫu thuật như vậy, anh ta lập tức muốn chạy trốn.
Nở một nụ cười tự giễu, Tô Kỳ đưa tay xoa xoa khuôn mặt đáng yêu của Đường Duy một cái: "Chuyện của người lớn thì cứ để người lớn tự giải quyết đi!"
Ánh mắt của Đường Duy rất sâu, rõ ràng chỉ là một đứa trẻ năm ánh mắt của cậu bé lại giống như một người trưởng thành, cậu nhóc nói: "Mẹ cháu sẽ không muốn gặp cậu Dạ. Chú! Chú có thể thay cháu làm bạn bên cạnh mẹ cháu không?"
Những lời này làm trái tim Tô Kỳ run lên, anh ta hỏi ngược lại theo bản năng: "Tại sao cháu lại nói như vậy?"
Vẻ mặt của Đường Duy vẫn không thay đổi: "Khi tỉnh lại, chắc chắn mẹ cháu sẽ hận chết cậu Dạ, vì phòng ngừa cậu Dạ lại kích thích đến mẹ cháu, cháu muốn nhờ chú giúp đỡ một chút."
Cậu bé nói ra những lời làm người ta đau lòng biết bao, nhưng vẻ mặt của cậu bé vẫn tỉnh táo như cũ, đây thật sự là một đứa trẻ năm tuổi sao?
Tô Kỳ lắc đầu một cái, đánh văng ý nghĩ lung tung này, sau đó nhìn chằm chằm vào ánh mắt của Đường Duy tồi nhẹ nhàng trả lời một tiếng: "Được thôi! Đợi đến khi mẹ cháu tỉnh lại, chủ sẽ đến thăm cô ta giúp cháu!"
Đường Duy nở một nụ cười ngọt ngào, giờ phút này cậu bé mới giống như một đứa trẻ ngây thơ đáng yêu, không rõ sự đời: "Cháu cảm ơn chú!"
Tô Kỳ âm thầm thở dài nhìn cậu bé Đường Duy trước mắt, không biết tại sao anh ta lại cảm thấy lòng hơi chua xót.
Nói chung là anh ta cảm thấy đau lòng vì cậu bé đi.
Khi Đường Thi tỉnh lại, ánh mặt trời chói chang ngoài cửa sổ làm mắt cô không kịp thích ứng trợn tròn mắt.
Cô có cảm giác là mình đã ngủ rất lâu, từ trong bóng tối thoát ra, một lần nữa lần trở lại thế giới này.
Mất một thời gian dài suy nghĩ, cô mới dần dần lấy lại tinh thần. Cô quan sát xung quanh một chút, xem ra đây là một phòng bệnh cao cấp, bây giờ trong phòng bệnh chỉ có một mình cô, trên tay cô đang có một cây kim.
Đường Thi kinh ngạc nhìn những lỗ kim trên tay mình mấy ngày gần đây, cô cảm thấy trên mu bàn tay của mình cũng có hàng trăm ngàn lỗ kim.
Đúng vào lúc này cửa bị ai đó đẩy ra, Tô Kỳ bước vào phòng bệnh. Người đàn ông này bỏ hai tay trong túi quần, đôi mắt hơi híp lại nhìn Đường Thi và nhẹ giọng nói: "Cô tỉnh rồi à!"
Đường Thi nhìn chằm chằm vào anh ta đầy vẻ đề phòng: "Duy Duy đầu rồi?"
"Thằng bé rất khỏe, còn nhờ tôi đến thăm cô một chút." Tô Kỳ ngồi xuống một bên, nhìn thấy vết bầm trên khắp người Đường Thi, ánh mắt của người đàn ông ánh trở nên tối tăm, lại nghĩ tới lúc đẩy cửa vào căn phòng tối tăm đó, nhìn thấy toàn thân cô đầy máu tươi, thê thảm nằm trên giường như một xác chết.
"Tôi muốn gặp thằng bé!" Hai tay Đường Thi siết chặt, thân thể hơi run rẩy: "Tôi muốn gặp Duy Duy."
"Đợi đến khi thân thể cô khỏe lại rồi gặp."
Tô Kỳ không hề nhắc đến Bạc Dạ, anh ta nhìn Đường Thi rồi nói: "Không cần phải căng thẳng, tôi chỉ tới thăm em một chút. Dầu sao cũng có thể coi là nửa ân nhân cứu mạng, em đừng dùng cái ánh mắt này nhìn tôi."
Đường Thi không lên tiếng.
Tô Kỳ luôn cảm thấy lần này Đường Thi tỉnh lại, toàn thân đều trở nên khác lạ, nhưng anh ta lại không biết tốt cuộc Đường Thi có điểm nào khác thường, anh ta chỉ cảm thấy trong mắt cô xuất hiện nhiều thứ cảm xúc khó hiểu hơn.
Trước đây, Đường Thi là một người phụ nữ hết sức kiên cường, dù bị ép đến bước đường cùng thì ánh mắt của cô vẫn sáng rực, nhưng lúc này cô tỉnh lại một lần nữa, đôi mắt của cô chết lặng đau khổ giống như bị rút gân đào cốt, giống như... Giống như một người sắp chết vậy.
Sau khi Khương Thích biết được Đường Thi xảy ra chuyện, cô ta cũng nhanh chóng chạy tới. Ở cửa phòng bệnh, cô ta nhìn thấy Bạc Dạ đang không dám đi vào, người đàn ông kia cứ đứng như vậy nhìn Tô Kỳ và Đường Thi nói chuyện trong phòng, nhưng do