Trong lòng Sakahara Kurosawa có một loại cảm giác tuyệt vọng.
Anh ta cảm thấy giống như là cho dù trả giá cái gì, đều đã không thể đổi lại được sự tha thứ của Lạc Du Du.
Vì vậy bây giờ cô ấy dịu dàng và khách khí như vậy, chỉ bởi vì…
Chỉ vì đã quá tổn thương rồi, không muốn cho Sakahara Kurosawa thêm một cơ hội nào nữa, cũng vì tình cảm lâu dài như vậy, nên mới bày ra bộ dạng bạn bè như vậy.
Trên thực tế, bạn bè chính là một loại chia tay.
Không hề cho một con đường sống, cứ định vị cố định cậu †a ở trong phạm vi bạn bè, vĩnh viễn không thể thoát ra được.
Hầu kết của Sakahara Kurosawa động lên xuống, muốn bày ra bộ mặt vui vẻ mà phản ứng lại Lạc Du Du, mày xem người ta đã cố gắng như vậy để mà nở nụ cười, nếu như mày còn bày ra không mặt lạnh lùng, thì…
Thì rất kì cục…
“Không cười được thì đừng có cười.”
Ánh mắt Lạc Du Du chuyển đi, nhếch miệng nói: “Khó mà thấy được biểu cảm khó coi như vậy trên khuôn mặt đẹp trai của anh”
Cơ thể Sakahara Kurosawa run một cái, trái tim đã đau đến không thể hít thở nữa rồi.
Đừng có… dùng ánh mắt như vậy… mà nhìn anh nữa…
Lạc Du Du.
Anh ta muốn đưa cô ấy về nhà, nhưng cuối cùng vẫn không có đủ dũng khí để nói ra, cuối cùng Từ Thánh Mân lái xe đưa Lạc Du Du về nhà họ