Chuyện này có thể nói là khá mờ ám, Đường Thi lập tức ngượng ngùng cười cười: "Không sao, không sao, một mình tôi ngủ được rồi..."
Tùng Sam nhìn cô vài lần, rồi nói: "Được, vậy tôi lên trước."
Đường Thi cũng đứng dậy cùng nhau lên lầu, hai người chọn hai căn phòng ở cạnh nhau rồi nói lời chúc ngủ ngon. Luôn cảm thấy còn có truyện chưa hoàn thành, nhưng hiện tại trong đầu đã đóng băng rồi, căn bản không nghĩ ra được cô đã quên chuyện quan trọng gì.
Đường Thi hừ một tiếng, nắn hai bên thái dương, hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, nhất thời khiến cô không có cách nào hoàn toàn bình tĩnh trở lại.
Nhớ lại ánh mắt của Bạc Dạ trước khi rời đi, một đôi mắt đen sâu thẳm, ánh sáng trong đôi mắt đó như bị vỡ tan ra. Vừa nhìn ánh mắt đó, Đường Thi cảm thấy trái tim của mình rất đau.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Tại sao, tại sao giữa cô và Bạc Dạ...mãi mãi thiếu đi một bước?
Bạc Dạ, nếu một ngày anh hối hận rồi, liệu anh có thể quay lại con người của anh trước đây không?
Đường Thi đêm đó năm mơ, mơ thấy năm năm trước trở lại nhà tù, mơ thấy mưa như trút nước, sấm chớp, cuối cùng dừng lại trước gương mặt thanh tú trắng trẻo của Bạc Dạ, anh nhìn cô chăm chú, mắt nhìn thẳng vào cô. Nhưng nhìn thấy ánh mắt đó, cô không có cách nào thở được. Giống như toàn thân bị gông cùm xiềng xích, khuất nhục đóng cô trên cây giá chữ thập.
Anh gọi cô hết lần này đến lần khác: "Đường Thi, Đường Thi..."
Vẻ mặt giống như một ác ma, tiến đến gần cô, đến gần cô, đầy cô xuống vực sâu.
"Đừng qua đây...Đừng qua đây..."
Đường Thi giãy dụa trong giấc mơ, cuối cùng hét lên một tiếng, trong chốc lát có người lăn tới đè cô xuống.
Tầm mắt nhìn lên, nheo mắt lại và dần dần tập trung vào khuôn mặt rất giống Đường Dịch.
Cô đưa tay ra, như còn ở trong cơn ác mộng, vừa chạm vào mặt anh vừa khóc: "Anh..."
Máu bị ép từ sâu trong tim dồn lên, sắc mặt Đường Thi tái nhợt, trong mắt hiện lên vẻ đau thương.
Cô muốn ai đó tới cứu, nhưng cô ấy đang chìm sâu trong vực thẳm.
Tùng Sam mơ hồ nghe thấy tiếng kêu cứu của cô ở nhà phòng cạnh, anh mở cửa bước vào thì thấy cô đang gặp ác mộng, vừa muốn gọi cô dậy, liền xảy ra loại chuyện này.
Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, trái tim của Tùng Sam như bị đâm xuyên qua.
Cô gọi anh trai của anh, với giọng điệu như mất đi người thân yêu nhất của mình, với sự run rẩy, cô vẫn luôn sống trong đau khổ như vậy sao?Cho nên cần nhận được sự an ủi từ một người đã mất.
Tùng Sam ánh mắt nặng nề: "Đường Thi."
Âm thanh, hoàn toàn khác.
Đường Thi lúc này mới đột nhiên tình lại, từ trên giường ngồi dậy: "Anh..."
"Cô gặp ác mộng sao?"
Tùng Sam nhíu mày, mấy ngày nay nói rất nhiều, trong đầu cảm thấy có chút thiếu dưỡng khí.
"Tôi mơ thấy Bạc Dạ, mơ thấy anh trai tôi. " Đường Thi thu mình lại: "Tại sao, rõ ràng không phải chuyện tôi làm sai, nhưng tất cả mọi người đều muốn tôi xin lỗi, ai cũng muốn tôi chủ động tha thứ..."
Làm sao họ hiểu được, họ chỉ biết dùng mọi thứ để đảm bảo quyền lợi cho bản thân, mà cô cũng là nạn nhân, cô lại bị ép nói