Cuối tháng đầu tiên Đường Thi hôn mê, Bạc Dạ đang trôm nom cô thì Đường Thi tỉnh lại, lọt vào mắt là ánh nắng chói chang. Cô mờ mịt nằm trên giường, ánh sáng chiết xạ vào đồng tử, lại phản xạ ra thủy tinh thể, Đường Thi cảm thấy mình như đứa trẻ mới sinh, ngây thơ bước vào thế giới này một lần nữa. Sau đó cô khẽ nhúc nhích, tri giác bị lan đến, cơn đau ập đến, sau này càng ngày càng nặng, toàn thân đều đau nhói. Cảm giác sống lại quá rõ ràng, Đường Thi khẽ nhíu mày. Một đứa trẻ bên cạnh nhảy cẫng lên: “Mẹ! Mẹ tỉnh lại rồi!"
Đường Thi nhìn Đường Duy, cổ họng khô khốc không thể lên tiếng, chỉ có thể hé miệng. Cô cảm thấy đầu óc mình vẫn còn mờ mịt, ngôn ngữ còn chưa trở lại trong đầu cô.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Đường Duy bật khóc: “Mẹ... Cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi."
Một tháng qua, Đường Thi gầy quá nhiều, mỗi ngày đều sống sót nhờ truyền dinh dưỡng. Đường Duy chạy ra ngoài kêu bác sĩ y tá. Nhân viên y tế đi vào thì thấy Đường Thi ngồi trên giường như một đứa trẻ, mọi người đều vui sướng: “Tốt quả, tỉnh rồi!" Trùng hợp Giang Lăng và Bạc Dạ đang bàn chuyện, một y tá xông vào phòng: "Bác sĩ Lăng, bệnh nhân phòng vip 02 đã tỉnh lại!"
Trái tim Bạc Dạ đập nhanh một nhịp, sau đó xông ra ngoài trước Giang Lăng. Anh mừng như điên vì đánh mất mà tìm lại được, đẩy cửa phòng bệnh ra. Anh vừa ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt của Đường Thi, cả thế giới như rời xa, chỉ còn khuôn mặt tái nhợt, đôi mắt đen láy của cô, khuôn mặt gầy hơn hẳn, tay cầm chặt vỏ chăn, cứ thế kinh ngạc nhìn anh. Sau đó, Đường Thi hỏi: "Anh là ai?"
Bạc Dạ sững sờ tại chỗ như bị sét