Nhớ lại cảnh tượng Đường Thi bị bắt cóc, Bạc Dạ lại đau đớn như gặp lại cái chết. Lúc đó ánh mắt Đường Thi căm hận cỡ nào? Cô ấy hận mình đến thế mà cuối cùng vẫn xông lên chặn nhát dao cho mình, vì khiến mình nợ cô ấy, cô ấy thậm chí không quan tâm tới mạng sống. Nỗi căm hận này đã vượt qua cả mạng sống. Ít nhất, cô ấy đã thành công. Nhìn mà xem, bây giờ Bạc Dạ nợ cô ấy, mỗi món nợ đều đẫm máu, cho dù chết cũng không thể trả hết.
"Vậy tôi... Phải làm sao đây." Phải làm thế nào để đánh thức ký ức mà cô ấy trốn tránh mình?
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Giang Lăng không lên tiếng, một lát sau mới trầm giọng hỏi: “Anh có chắc là muốn cô ấy hồi phục trí nhớ không?"
Bạc Dạ sửng sốt, Giang Lăng nói tiếp: “Bạc Dạ, chi bằng đừng để cô ấy nhớ lại quá khứ đau thương kia nữa. Mà anh cũng vừa lúc biến mất khỏi thế giới của cô ấy đi.”
Biến mất đi, đừng để lại gì cả, cũng đừng khiến cô ấy nhớ lại anh.
Bạc Dạ sững sờ đứng đó, không nói được một lời. Anh... Cam lòng ra đi sao?
Tin Đường Thi mất trí nhớ truyền vào tai Tô Kỳ. Ánh mắt anh ta sáng lên: "Cô ấy đã quên Bạc Dạ rồi hả?"
Đường Duy được Tô Kỳ dắt đi. Mấy ngày nay anh vẫn đưa đón cậu bé đi về, thực ra cũng là vì tiện đường tìm hiểu tin tức của Đường Thi. Cậu bé cười tủm tỉm nói: "Chú cảm thấy cơ hội của mình đã đến rồi à?"
Tô Kỳ cười híp mắt: “Sao cháu lại thông minh thế nhỉ? Mau dẫn chú đi gặp mẹ cháu, vừa lúc cô ấy quên người yêu cũ, chú đi làm người yêu mới của cô ấy!" Đường Duy bĩu môi: “Chú đến đây vì mẹ cháu."
"Được rồi nhóc con, cũng là vì cháu nữa, hài lòng chưa?" Tô Kỳ dẫn cậu bé lên xe: “Mà này, gần đây chú đón đưa cháu, Bạc Dạ không nói gì à?"