Việc của Vưu Kim, Đường Thi nhớ rất rõ, cô gật đầu: “Sao thế con?” “Không… Không có gì a”
Ánh mắt Đường Duy toát lên vẻ kỳ quái, nhưng rất nhanh liền bị cậu che giấu đi, vẫn lại là dáng vẻ ngây thơ vốn có, nhìn Đường Thi cười: “Con chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi”
‘Vưu Kim và Thầy online của cậu rốt cuộc có mối quan hệ như thế nào? Đường Duy luôn cảm thấy phía sau có cả một bí mật rất lớn, còn cậu vừa hay lại nấm trong tay một sợi dây trong đó, không biết rằng liệu cậu có thể thuận lợi tìm ra được sự thật hay không? Nửa tháng sau khi cắt chỉ, Đường Thi muốn xuất viện.
Lúc đi ánh mắt cô lạnh nhạt, cho dù không nhớ gì, nhưng tận trong xương tủy, cô vẫn mang theo vẻ lạnh lùng đó. Khi Bạc Dạ muốn qua đưa hai mẹ con cô về, thì bị cô lãnh đạm từ chối bằng một câu “không cần”.
Bạc Dạ nhìn bóng lưng Đường Thi, đáy mắt hiện lên vẻ đau xót: “Đường Thị, anh biết là anh nợ em rất nhiều, nhưng em đừng làm đến mức, ngay cả cơ hội để chuộc tội cũng không cho anh”
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
“Tôi chưa bao giờ cho anh cơ hội ‘Đường Thi trầm mặc rất lâu, kéo Đường Duy rời đi: “Anh Bạc, tôi hiện tại đã quên hết những việc xảy ra trước đây, tuy nhiên dù gì mọi chuyện cũng qua rồi, không cần nhắc đến nữa”
Cô nói chuyện đã qua đừng nhắc đến nữa, cô nói cô đã quên, quên cả những nỗi đau đã qua? Đến cả tình yêu trong quá khứ cô cũng quên hết.
Hiện tại, đến cả một ánh mắt tha thứ cô cũng không muốn dành cho anh.
Bạc Dạ đứng lăng nhìn Đường Thi rời đi, bóng lưng cô hao gầy, trải qua một kiếp nạn tâm hồn cô sớm đã tan rã hết cả. Bạc Dạ tự hỏi lòng mình, cô gái này rốt cuộc có gì khiến anh nhớ nhung đến mức sống không bằng chết như vậy? Khi còn trẻ, sự việc đã sai, cho dù sai thì cũng đã sai rồi, cũng tuyệt đối không quay đầu hối tiếc, nhưng hiện tại thì sao, hết lần này đến lần khác vẫn cứ khắc khoải ám ảnh trong lòng, muốn sửa chữa bù đắp lại Đường Duy bị mẹ kéo đi, quay đầu lại nhìn Bạc Dạ, cậu bé nói: “Những chuyện mà mẹ đã quên, con đều giúp mẹ nhớ lại hết”
Tất thảy đều vì anh mà chịu tốn thương, nhưng Đường Thi đã quên sạch, vậy thì Đường Duy sẽ thay cô ghi nhớ đến khắc cốt ghi tâm.
Bạc Dạ muốn được tha thứ, thật khó hơn lên trời! Đường Thi dẫn Đường Duy đi gọi xe, Bạc Dạ đứng ở cửa bệnh viện, bỗng nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.
Anh đã cố gảng lâu như vậy, nhưng cũng không cách nào lại gần mẹ con họ được một chút.
Cũng giống như Đường Thi trước đây vậy, ngay từ khi bắt đầu đã liều mạng muốn lấp đầy tình cảm giữa hai người, đến nay ngược lại đổi thành Bạc Dạ, đánh đổi tất cả chỉ để muốn quay lại như ngày xưa Lâm Từ đến bệnh viện thu dọn đồ đạc vừa hay nhìn thấy Bạc Dạ đứng bên kia, nghiêng đầu, tóc che cả mắt, trong mắt ẩn hiện ánh hoàng hôn phía chân trời tan vỡ ra như ánh lửa.
Trước khi Đường Thi về đến nhà, tất cả mọi thứ đều vẫn sạch sẽ, đêm nay Hàn Nhượng trở về, không ngờ lại nhìn thấy Đường Thị, anh ta có chút vui mừng: “Em khỏi bệnh rồi à?”
Đường Thi cười cười nhìn Hàn Nhượng: “Chuyến này mẹ con em sẽ tìm nhà khác để chuyển đi, cảm ơn anh lúc trước đã chăm sóc hai mẹ con em”
“Không cần vội vàng như thế đâu” Hàn Nhượng xua tay nói: “Anh cũng không thường tới đây, anh phải về nhà họ Hàn để nối nghiệp gia đình, căn nhà này để lại cho em và Thích Thích Một ngày nào đó không có chỗ để về, thì hai người có thể trở về đây”
Mặc dù Hàn Nhượng nói như vậy, nhưng trong giọng nói của anh cũng có chút buồn bã, anh nhìn Đường Thi: “Em đã gặp được Khương Thích chưa?”
Nhìn ra sự lo lắng trong mắt Hàn Nhượng, Đường Thị đột nhiên cảm thấy không thể nói ra được sự thật Khương Thích bị Diệp Kinh Đường giam giữ, cuối cùng chỉ có thể nhẹ nhàng nói răng: “Khi em nằm viện cô ấy có qua thăm em một lần”
Đơn giản chỉ là một câu nói nhưng Hàn Nhượng lại hiểu rõ hết, anh chỉ đành cúi đầu: “Thật xin lỗi, là anh quá yếu đuối, không cách nào cướp cô ấy lại”
“Sớm muộn cũng tốt cả thôi.” Đường Thì chỉ biết an ủi anh ta: “Giữ lại căn nhà này đi, Thích Thích nhất định sẽ trở lại”. truyện kiếm hiệp hay
Hàn Nhượng nói: “Được rồi.” Ngày thứ 2 Đường Duy quay lại đi