Đường Duy để mẹ nghỉ ngơi một lúc, khi Trình Y Y nhìn thấy Đường Duy bước ra, đôi mắt cô bỗng trở nên hung ác.
Lúc đầu, cô nghĩ đó là con riêng của Bạc Dạ, nhưng không ngờ…lại là con của Bạc Dạ và Đường Thi!
Cô tuyệt đối không thể giữ lại đứa trẻ này!
Nghĩ đến đây, cô nhân lúc Đường Thi ở trong phòng không biết gì, Trình Y Y liền cần thận nói với Đường Duy đang ở phòng khách: “Chào cháu, cháu tên là gì vậy?”
Đường Duy không thèm nhìn cô và đi thằng đến chỗ ghế sofa và tự mình chơi cờ vây.
Trình Y Y hít một hơi thật sâu và hỏi lại: “Chào
cháu, di là…bạn gái mới của bố cháu, cháu không tự giới thiệu mình với dì một chút sao?”
Đường Duy ngẩng đầu lên và nhìn thẳng vào cô ta: “Bạn gái mới? Cũng chỉ là Cậu Bạc không có ở đây nên mới dám nói như vậy nhi, dì này, cháu không quen dì.”
Hàm ý là cháu không cần phải nói cho dù biết cháu là ai.
Nuc cười của Trình Y Y đóng băng lại, sau đó cô nhìn Đường Duy một cách hung dữ: “Cháu không sợ di sẽ phàn nàn với bố cháu sao?”
“Vậy dì đi đi.”
Đường Duy thờ ơ: “Dù sao cháu cũng không quan tâm, chú ấy không cần cháu thì càng tốt.”
Trình Y Y không ngờ đứa trẻ này lại khó đối phó đến thế, cô sững người, nhất thời không biết phải làm thế nào, cô cũng không nắm chắc thái độ của Bạc Dạ, rốt cuộc Bạc Dạ thích hay là không thích đứa trẻ này?
Nếu là thích, tại sao vừa về đến nhà lại không hỏi han mà đi vào phòng sách làm việc?
Nếu là không thích, tại sao lại đưa nó về nhà?
Trình Y Y nghiến răng và dứt khoát đứng dậy, cô đi vào bếp lấy một gói bột trà sữa và pha bằng nước sôi, sau đó mang nó ra cho Đường Duy
Cô vừa đi vừa nói: “Dì pha cho cháu một cốc trà sữa, cháu có muốn uống không?”
Đường Duy từ chối một cách không suy nghĩ:
“Không cần đâu.”
Loading...
Nhưng Trình Y Y giống như không