“Xin lỗi sao?”
Đường Thi cũng run lên vì tức giận: “Anh không nhìn thấy nó bị thương rồi sao! Bạc Dạ, nó cũng là con trai của anh!”
“Sao vậy, cô nghĩ rằng như vậy có thể thoát khỏi chuyện này à? Bây giờ muốn nói đến tình cảm sao?” Bạc Dạ cười khẩy và hất Đường Thi ra, Đường Duy đứng một mình lẻ loi ngẩng đầu lên nhìn bố của mình, sự thất vọng trong mắt cậu bé rõ ràng như vậy, khiến trái tim Bạc Dạ khẽ run lên.
Cậu bé không nói lời nào, cũng không định giải thích cho bàn thân, giống như đang chống đối lại.
Bạc Dạ nheo đôi mắt xinh đẹp của mình lại, nhưng tiếc là trong đó không có chút tình cảm nào, anh nói: “Con có thừa nhận sai lầm của mình không?”
Thừa nhận cái gì?”
Đường Thi từ dưới đất đứng dậy và xông lên trước một lần nữa, cô dùng cơ thể mình để che khuất tầm nhìn của Bạc Dạ: “Nó mới năm tuổi! Bạc Dạ, cho dù anh hận tôi, anh cũng không thể kéo theo đứa trẻ vào! Nó mới năm tuổi, nó có thể làm gì chứ!”
“Nó mới năm tuổi nhưng đã nhìn tôi bằng ánh mắt đó!” Bạc Dạ tức giận hét lên: “Cô có biết mỗi lần về nhà khi nhìn thấy đôi mắt đó của nó tôi khó chịu như thế nào không! Nó mới năm tuổi nhưng chết tiệt đã hiểu mấy thứ kỳ quái, hiểu thế nào là bằng mặt không bằng lòng, Đường Thi, đó là đứa con trai ngoan mà cô đã dạy, nó còn có gì mà không biết chứ?”
Đường Duy sững sờ, sau đó nhìn Bạc Dạ, Bạc Dạ cười một cách tàn nhẫn: “Nhìn thấy không, chính là ánh mắt này. Giống như một coi sói con, một con sói mắt trắng chết tiệt!”
Đường Thi nhìn lại, cô nhẹ nhàng chạm vào mặt Đường Duy và thì thầm an ủi cậu bé: “Duy Duy đừng sợ, có mẹ ở đây rồi.”
Lúc này Đường Duy mới từ từ nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống má cậu bé.
Đường Thi đau đớn nhìn vào hàng loạt vết phồng rộp trên cánh tay của Đường Duy, nếu như không kịp thời xử lý sẽ để lại sẹo. Thế là Đường Thi đứng dậy và hỏi Bạc Dạ: “Vị bác sĩ vừa nãy đâu?”
“Đó là bác sĩ riêng của tôi, cô cũng xứng sử dụng sao?”
Bạc Dạ chỉ tay vào Đường