Khi Sầm Tuệ Thu nghe thấy những lời này, bà sững sờ, bà hỏi với vẻ mặt buồn bã: “Thi Thị, ý của anh trai con cũng là ý của con sao?“
Đường Thi không quay đầu lại: “Phu nhân, lời nói của anh trai tôi đủ để thể hiện tâm trạng của tôi” Họ bước ra khỏi cửa, đúng lúc gặp Bạc Dạ và một người phụ nữ khác đi về, khi nhìn thấy Đường Dịch và Đường Thi đi ra khỏi nhà họ Bạc, cả bốn người đều sững sờ.
Người phụ nữ bám bên cạnh anh đã đổi thành một người khác. Đường Thi cười khẩy trong lòng. Đúng vậy, có khi nào Bạc Dạ thiếu phụ nữ chứ? Cho dù khi bọn họ kết hôn, Bạc Dạ đều luôn thay phụ nữ như thay áo.
Cũng không biết Trình Y Y kia lấy tự tin ở đâu ra tự cho mình là một ngoại lệ và có thể ở bên cạnh Bạc Dạ lâu dài.
Khi Bạc Dạ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Đường Thị, anh khế cau mày lại: “Sao cô lại ở đây? Giọng điệu này tràn đầy sự nghi ngờ.
Đường Thi cười một cách tự giễu, có lẽ là đang trách cô xuất hiện mà không nói tiếng nào, làm bẩn tầm nhìn của anh ta? Đường Thi tự động nhường đường cho họ: “Tôi đến thăm Duy Duy” Bạc Dạ không nói, nhưng người phụ nữ bên cạnh anh lại lên tiếng: “Cậu Bạc, người này là ai vậy? Là bảo mẫu của nhà anh sao?” Bảo mẫu? Đường Dịch lập tức siết chặt tay lại, sự sỉ nhục này thực sự quá rõ ràng, nhưng Đường Thi đã ngoảnh mặt làm ngơ, không biết là cảm thấy không quan tâm, hay là đã…chịu đủ rồi. Cô đã chịu đủ sự xúc phạm từ những người phụ nữ bên cạnh Bạc Dạ trong mấy năm qua.
Đường Thi cười một cách bình tính, cô coi như không nghe thấy những gì cô ta nói, chỉ là đáng vẻ lạnh lùng này của cô khiến cho người phụ nữ bên cạnh Bạc Dạ cảm thấy như bị khiêu khích, liền trực tiếp gọi cô lại “Đợi một chút, dì này”
Cô ta gọi Đường Thi là di, Bạc Dạ quát lên: “Giang Tuệ Ngọc! Giang Tuệ Ngọc thấy Bạc Dạ gọi tên mình liền quay đầu lại, cô bĩu môi rồi làm nũng: “Cậu Bạc, dì