Nghe được hai chữ đáng thương từ miệng của Đường Thi, đối với Bạc Dạ mà nói thì đó là một sự sỉ nhục to lớn, anh tiến lên trước, nhưng không ngờ Đường Thi lại lùi bước về sau, gương mặt lộ vẻ không muốn dây dưa thêm với anh nữa.
Ánh mắt khinh bỉ đó đã hiện rõ mồn một từ trong hốc mắt, Đường Thi lãnh đạm bảo anh trai mình không cần làm ra vẻ phòng vệ như thế, cứ như sự tồn tại của Bạc Dạ và Giang Tuệ Ngọc không hề ảnh hưởng đến cô, cho dù khi nãy bọn họ lên tiếng nhục mạ, chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Cô cười thầm một tiếng, nhìn Giang Tuệ Ngọc từ trên xuống dưới: “Một người phụ nữ còn chẳng bằng An Mật thì làm sao xứng mà so sánh với tôi?"
Nói xong, cô kéo cổ tay Đường Dịch đi thẳng về trước, huých vào vai của Bạc Dạ, tư thế đó khiến Bạc Dạ lùi bước về sau, nhìn người phụ nữ trước mặt với vẻ không thể tin được, sự tức giận đang trỗi dậy từ sâu trong lòng. Xem ra anh quả thật quá nhân từ với Đường Thi rồi, lại để cô dám láo xược như vậy trước mặt anh,
Giang Tuệ Ngọc ấm ức tựa vào trong vòng tay của anh như đã chịu đủ thiệt thòi, dường như không thể nhìn ra dáng vẻ kiêu ngạo độc đoán khi nhục mạ Đường Thi trước đây, cô ta nói: “Cậu Dạ, anh phải làm chủ cho em đấy nhé."
Bạc Dạ không nói lời nào, ôm cô ta quay về nhà, bắt gặp Sầm Tuệ Thu đang đứng trước cửa nhà, hiển nhiên, mẹ anh hẳn đã chứng kiến màn kịch náo nhiệt khi nãy.
Sầm Tuệ Thu nhìn Giang Tuệ Ngọc một cái, cho dù đã đến tuổi trung niên nhưng người phụ nữ dòng họ cao quý vẫn mang khí chất và thần thái như xưa. Không ngờ ánh mắt uy nghiêm đó lại khiến Giang Tuệ Ngọc có chút chột dạ, bà chỉ nhìn cô ta một cái, giống như cảnh cáo, lại giống như đang thăm dò, sau đó chẳng nói lời nào mà trực tiếp đi lên lầu.
Bạc Dạ an ủi Giang Tuệ Ngọc một chút, rồi lên lầu theo mẹ đến phòng sách, theo sau hỏi: “Mẹ, có phải mẹ có thành kiến