“Nói xin lỗi." Bạc Dạ cười khẽ, nhưng đôi mắt lạnh như băng: "Với Đường Thi."
Thạch Họa không ngờ Bạc Dạ lại bắt mình xin lỗi Đường Thi, trước kia cho dù nể mặt mình là em họ của Phúc Trăn, Bạc Dạ cũng sẽ cho mình thể diện, bây giờ lại không hề nể mặt như trước kia Thạch Họa lập tức rơi nước mắt, dính vào ngón tay Bạc Dạ, anh cau mày chậc một tiếng rồi buông tay ra. Đường Thi mỉm cười đưa cho anh một tờ khăn giấy: “Cậu Dạ, anh lau đi, đừng bẩn tay.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Thạch Họa trơ mắt nhìn Bạc Dạ thật sự nhận khăn giấy của Đường Thi lau tay, dường như rất khinh thường vì vừa đụng vào mình, ánh mắt nhẹ bẫng khiến Thạch Họa hoảng sợ. “Chà, lão Dạ." Phúc Trăn cười đi tới, thấy Bạc Da và Đường Thi đứng cạnh nhau, đối diện là em họ của mình, anh ta lập tức chào hỏi: “Sao ba người lại đều ở đây?" "Anh họ..." Thạch Hoa lập tức nhào vào lòng Phúc Trăn. Phúc Trăn lùi lại mấy bước. Anh không thích cô em họ bốc đồng kiêu căng này, nhưng dù gì cũng là em họ mình, thấy cô ta khóc, vì lễ phép và biểu đạt sự quan tâm, anh vẫn hỏi: “Chuyện gì vậy?"
Bạc Dạ im lặng không lên tiếng. Đường Thi làm như không thấy. Hai người cứ như không quan tâm tới bên ngoài, chỉ thiếu điều viết dòng chữ “Không liên quan tới tôi, tôi không biết" lên mặt. Phúc Trăn lập tức hiểu rõ mọi chuyện, nhếch môi cười xấu hổ: “À... Chỉ là... mâu thuẫn nhỏ thôi đúng không? Mới làm quen với nhau nên chắc là còn chút xích mích."
Thạch Họa sửng sốt, chuyện này lại bị Phúc Trăn che lấp chỉ bằng một câu mâu thuẫn nhỏ thôi sao? Không, mình nhất định phải làm to chuyện, muốn cho mọi người đều biết Đường Thi là hồ ly tinh, trái ôm phải ấp!
Cô ta ngẩng đầu, ra vẻ tội nghiệp: “Anh họ, em thấy lúc trước Đường Thi ở bên anh nên cho rằng hai người có quan hệ tốt... Hôm nay