Phó Mộ Chung không ngờ mình lại đột nhiên nhận được điện thoại của Bạc Dạ. Trong ấn tượng của anh ta, từ khi hoàn toàn trở mặt vì Đường Thi, Bạc Dạ đã không còn chủ động liên lạc với anh ta. Huống chi sau này anh ta còn mưu toan xâm lược Đường Thi, chắc chắn khiến Bạc Dạ ghét mình. Cho nên bây giờ, Phó Mộ Chung thấy cái tên của Bạc Dạ hiện lên trên màn hình điện thoại, không khỏi kinh ngạc. Anh ta đột nhiên nghĩ tới hình như Bạc Dạ mất trí nhớ, có lẽ đã quên mất chuyện đó rồi. Anh ta chần chờ mấy giây rồi bắt máy, giọng Bạc Dạ dồn dập vang lên: “Phó Mộ Chung, là tôi đây."
Đã lâu.. không trao đổi như vậy. Phó Mộ Chung hơi dừng lại: “Ừ, tôi vẫn lưu số của anh."
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Anh ta vốn cho rằng cả đời này Bạc Dạ sẽ tuyệt giao với mình.
Bạc Dạ hỏi: “Lúc trước... Chuyện về Đường Thi, anh còn nhớ chút gì không?"
Nghe vậy, Phó Mộ Chung khẽ cau mày. Đã lâu không gặp, lại là vì hỏi thăm chuyện này sao? "Anh muốn biết chuyện gì thì nói rõ với tôi đi." Phó Mộ Chung trầm giọng: “Có lẽ chỗ tôi không có thứ mà anh muốn đâu." “Tôi muốn biết cha mẹ của Đường Thi năm đó... Bây giờ đã đi đâu?" Bạc Dạ im lặng hồi lâu rồi mới nói. Cùng lúc đó, vẻ mặt Phó Mộ Chung thay đổi: "Sao anh lại đột nhiê.." "Bởi vì tôi phát hiện những điều khác hẳn.." Bạc Dạ nhìn bóng đêm tối om bên ngoài, dường như nguy cơ nào đó đang lặng lẽ đến gần: “Khác hẳn với chân tướng năm đó."
Có lẽ chân tướng tàn nhẫn đang dần dần vạch trần trước mặt mọi người với tư thế mà mọi người không thể tiếp thụ. Từ một vụ án vu oan hãm hại năm đó lại liên lụy vô số ân oán tình thù. Bạc Dạ nói: “Chuyện kế tiếp, tôi mong anh hãy giấu