Giống như đếm ngược thời gian, giây cuối cùng trước khi phát nổ. Đường Thi nhìn chằm chằm chữ trên màn hình điện thoại hồi lâu, cuối cùng không nói một tiếng, tắt màn hình đi, đèn đường cũng tắt dần, giống như ánh sáng cuối cùng trong trái tim cô bị bóng tối nuốt chửng.
Đường Thi không đi tìm Phúc Trăn, nhưng không ngờ Phúc Trăn lại chủ động đến tìm cô. Hôm đó Đường Thi vừa từ bên ngoài về nhà thì phát hiện chung quanh có người theo dõi. Lúc quay đầu lại, cô còn chưa kịp phản ứng thì đã có người cầm khăn bịt miệng cô. Đường Thi mở to mắt, lập tức nín thở. Lúc này nếu cô hô hấp thì chắc chắn sẽ hít vào thuốc gây mê ete. Bao nhiêu năm qua, Đường Thi đã rất cảnh giác. Cô giả vờ hôn mê, sau đó thừa dịp đối phương sao nhãng trực tiếp ra tay, bóp cổ người kia.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Người áo đen không ngờ Đường Thi lại có thân thủ như vậy, lùi về sau lại trúng ý Đường Thi, cô giơ chân đạp một phát, người kia không kịp đề phòng, bị đá trúng bụng, lập tức nôn khan ngã ra sau, quỳ rạp xuống đất liên tục nôn khan. Đường Thi nhìn chằm chằm người kia, bẻ hai tay anh ta ra sau lưng giữ chặt, động tác cực kỳ nhanh nhẹn, người áo đen cứ thế bị một cô gái thoạt nhìn tay trói gà không chặt chế ngự. Anh ta còn chưa kịp khiếp sợ thì Đường Thi đã đè lên đầu anh ta, cứ thế đập xuống mặt đất, sau đó tùy tiện lấy di động ra gọi điện thoại, một đống người lập tức xông ra khỏi chung cư. Khương Thích cầm gây bóng chày hét lên: “Tên khốn nạn nào dám chơi lưu manh, ăn bớt của Đường Thi nhà tao?"
Người áo đen bị đè trên mặt đất: Bà chị nhìn lại xem ai đè ai! Tôi mà ăn bớt được của cô