Khi Đường Duy về nhà thì Đường Thi sửa bản phác thảo, khi nhìn thấy Đường Duy nhanh chóng mở cửa xông vào thì cô sợ hết hồn: "Có chuyện gì mà vội vã như vậy?"
Giống như có ai đó đang đuổi theo phía sau. Đường Duy cau mày nói: “Bạc Nhan vẫn đi theo con, vô cùng phiền phức.”
Bạc Nhan? Ô, chính là đứa bé con của An Mật dùng để lừa gạt Bạc Dạ, nói rằng đó là con gái của anh.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Đường Thi thở dài, thật sự không thể hận lây đứa bé được, bởi vì chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn thấu ánh mất của cô bé, cô bé quá ngây thơ: “Con và cô bé xảy ra mâu thuẫn sao?” "Nghe lời con nói thì cô bé có vẻ rất hài lòng với con?" Đường Duy đi đến tủ lạnh lấy một lon Coca: "Con không muốn ở chung với nó nhiều, nhưng mọi người đều ghép con và nó ở cùng nhau, chính là rất phiền phức."
Đường Thi chớp mắt nở nụ cười: "Bạc Nhan rất đáng yêu." Cô bé có mắt xanh, làn da trắng nõn, giống như búp bê. "Dễ thương có ích lợi gì? Dễ thương có thể coi như cơm mà ăn không? Trong lòng Đường Duy tràn đầy phẫn nộ: "Con không muốn ở chung với một đứa con ghẻ ngốc, đáng ghét suốt cả một ngày!"
Trong khoảng thời gian ngắn mà đã đặt cho cô bé nhiều biệt danh như vậy, Đường Thi cũng cười: "Bạc Nhan đáng ghét như vậy sao? "Đương nhiên là vô cùng đáng ghét!" Đường Duy nói: "Con không muốn gặp lại nó!”
Đường Thi nhún vai: "Không muốn nhìn thấy cũng được, không ai ép buộc con đâu."
Đường Duy sắc mặt có chút trắng bệch đi vào phòng, thoạt nhìn giống như biểu hiện khi Bạc Da đang hờn dỗi.
Bạc Da rời đi vào buổi chiều, chạy 5 km với Husky khi quay trở lại anh suýt gục ngã như đang tập luyện trong quân đội, Bạc Dạ nói: "Mặc dù tôi nghĩ rằng tôi có thể chết, nhưng tôi đã bị Husky như con chó kéo xe thoát cương kéo chạy đi thì tôi cảm thấy như mình đang trở thành một người đàn ông cơ bắp trong vài phút."
Đường Thi ngồi trên số pha bật cười: “Có