"Còn có chỗ để quay đầu lại?" Bạc Dạ giống như là nghe được một câu nói đùa, thậm chí dự định đóng sầm cửa đi ra ngoài: “Thời điểm mà cậu quyết định ra tay với Đường Thi thì chúng ta đã đứng ở phía đối lập rồi, bạn cũ!”
Sắc mặt của Phúc Trăn trở nên cứng ngắc, sau đó anh ta lại nghe được lời nói của Bạc Dạ, từng câu từng chữ đều mang theo lên sát khí chấn động thiên địa: “Cậu ngàn vạn lần không nên dùng Đường Thi thử tôi!"
Phúc Trăn đột ngột nắm chặt tay, không thể tin được hỏi một câu: “Cậu đã khôi phục ký ức rồi!"
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Có vẻ như Phúc Trăn nhầm tưởng rằng Bạc Dạ đã nhớ tất cả mọi thứ nên Bạc Dạ đã tương kế tựu kế theo những gì anh biết mà nói, cũng không có ý sửa lại. Anh cố tình nói đầy ẩn ý: “Ừ... nhớ ra một vài điều khá thú vị gì đó, Phúc Trăn, sao cậu cứ diễn như vậy chứ?"
Phúc Trăn sắc mặt đột nhiên thay đổi, về sau nghiến răng nghiến lợi: "Bạc Dạ, cậu đừng âm dương quái khí như vậy, chúng ta hãy nói chuyện đàng hoàng đi... nó có liên quan đến Đường Thi." "Không có chuyện gì để nói về Đường Thi." Bạc Dạ đẩy cửa ra: "Phúc Trăn, tại sao cậu phải trăm phương nghìn kế để tìm người đến thăm dò tôi? Cậu muốn làm vậy vì mục đích gì thì cứ nói thắng với tôi không phải tốt hơn sao? Cậu dùng Đường Thi để kiểm tra tôi, chẳng lẽ là cậu đang cảm thấy bản thân mình sống quá thoải mái rồi hả?"
Lời nói cuối cùng của Bạc Dạ vừa rơi xuống đất có thể đập mạnh tạo thành một cái hố, Phúc Trăn sắc mặt tái nhợt, nhất thời đứng lên: “Chờ một chút.”
Bạc Dạ nhìn lại nhìn khuôn mặt đã bắt đầu có chút bối rối của Phúc Trăn thì cong môi cười nhạt: "Còn cái gì muốn nói với tôi sao?" “Nếu tôi nói.." Phúc Trăn cản chặt răng nói: "Là có người tìm tôi để dùng Đường Thi thử cậu thì sao?"
Đồng tử của Bạc Dạ co rút lại, anh chưa nghĩ đến khả năng này nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh: “Thật không? Cậu đúng là thật biết nói đùa, càng nói càng buồn cười, cậu cứ tiếp tục bịa ra đi, tôi nghe."
Trên thực tế thì anh đang cố tình kích thích Phúc Trăn để anh ta nói ra tất cả.