Đường Thi một mình đi trên hành lang hẹp dài, lúc đầu là đi, tiếp đó là bước vội, sau đấy là điên cuồng bỏ chạy, cho đến khi lao ra khỏi tòa nhà khủng khiếp đang ầm ĩ với đủ loại âm nhạc điện tử kia, bóng hình của cô lại một lần nữa bị màn đêm nuốt chửng.
Cô dồn hết sức cắm đầu chạy trong bóng tối cô đơn, trong giây phút này, tất cả sự giễu cợt, châm biếm kia ùa về, cô cười, nụ cười hoảng hốt mà ngông cuồng, người đàn ông sau lưng đi theo từng bước chân cô, túm lấy cô.
Đường Thi không quay đầu lại.
truyenfull.com cập nhật nhanh nhất.
Nhưng giọng nói gắt gao của người đàn ông như đâm vào lưng cô, như mũi kim sắc bén, lúc này đau đớn mới dần lan khắp cơ thể.
Cô quay đầu, cũng không nhẫn nhịn nổi nữa, tát một cái vào mặt Bạc Dạ.
Thật đúng là... Một người đàn ông nực cười.
Đánh cũng đánh rồi, chửi cũng chửi rồi, Đường Thi khẽ cười, sau đó rút bàn tay lạnh băng của mình ra, chọc nhẹ vào ngực của Bạc Dạ.
Hành động này, giống như dùng chùy lớn đánh vào ngực anh, cho đến khi máu chảy giàn giụa, con tim thoi thóp.
Từng câu từng chữ của người phụ nữ đập tan tất cả những lời níu kéo và giải thích của Bạc Dạ, dường như cô hiểu được người đàn ông này đến đây để làm gì, nhưng có tác dụng gì cơ chứ? Sự an ủi ít ỏi đó căn bản chẳng thể bù đắp được những ngày tháng sống không bằng chết mà cô đã từng trải qua!
Đường Thi dùng ngôn ngữ làm vũ khí phá tan mọi sự phòng bị của Bạc
Dạ. Cô nói.
"Tôi và anh thù cũ vẫn chưa tính xong, những tình cảm trước kia tôi dành cho anh, anh đừng bao giờ nhắc đến nữa."
Từ nay trở đi, Bạc Dạ, chuyện mà tôi đã từng yêu anh, cứ coi đó là một câu chuyện cười đi, nghe xong rồi thì bỏ qua.
Khoảnh khắc đó, ngàn dao đâm vào tim khiến con tim Bạc Dạ đau nhói.
Đường Thi nhanh chóng đưa tay bắt xe, chui vào trong xe taxi, cô rõ ràng bị rượu đổ đầy người, rõ ràng là trước mặt mọi người chật vật như thế, nhưng lúc cô đứng lên, vẫn cao ngạo như cũ, tự cao tự đại như năm năm trước. Trong mắt cô, tất cả