Cố Khuynh Dao đi Thái Lan hơn một tuần, Tần Lam ở nhà không có ai bầu bạn, hôm nay gặp lại quyết chí đi chơi một bữa cho đã đời.
Nhưng mà bởi vì tan làm muộn, buổi tối con gái không nên lang thang ngoài đường quá lâu, cho nên cả hai về nhà Cố Khuynh Dao.
“Cố Khuynh Dao, tớ nhớ cậu chết mất!”
Tần Lam ôm lấy cánh tay Cố Khuynh Dao, dáng vẻ nũng nịu hệt như bé con không muốn xa mẹ vậy.
Cố Khuynh Dao phì cười, nhẹ nhàng dùng tay đẩy đầu cô nàng ra, nói:
“Nói cho cậu biết, nhà tớ nóng lắm đấy nhé.
Ban đêm không ngủ được thì đừng có trách!”
Nhà của Cố Khuynh Dao nhỏ như lỗ mũi, thật sự rất ngại để người khác lui tới.
Lần này nếu không phải Tần Lam năn nỉ hết lời, cô chắc chắn để cô ấy ở lại nhà mình qua đêm.
“Sợ gì chứ? Tớ cũng đâu có định ngủ.
Đêm nay là để hàn huyên tâm sự, tiện thể… nghe chuyện của cậu và tổng giám đốc Phong.”
Nói tới đây Tần Lam đột nhiên che miệng cười khúc khích:
“Hí hí.
Tớ nghe rồi đấy nhé.
Đồng nghiệp trong công ty ai cũng truyền tai nhau chuyện tổng giám đốc Phong dính phải bùa yêu rồi, mắt lúc nào cũng hướng về phía thư ký Cố, tình ý tràn đầy.”
Thực vậy, nhân viên nữ trong công ty cũng tinh mắt lắm, nhất cử nhất động của tổng giám đốc đều ở trong tầm mắt của họ.
Phong Ngôn Hành xưa nay xa lánh phụ nữ bao nhiêu, bây giờ lại gắn với Cố Khuynh Dao như hình với bóng, gian tình này dễ gì mà giấu diếm.
Mặt của Cố Khuynh Dao phút chốc đã đỏ như trái cà chua, vội vàng đánh trống lảng:
“Ây da trời nổi gió rồi cậu đừng nói linh tinh nữa, nhanh về nhà thôi!”
Cố Khuynh Dao nắm lấy tay Tần Lam, kéo cô nàng chạy đi.
Hai cô gái từ trạm xe buýt về đến đầu hẻm mất chừng năm phút, tình cờ gặp được bác chủ nhà đang đi đi lại lại trước hẻm nhà.
Bây giờ đã gần mười giờ tối, người đi đường không nhiều.
Bên dưới ánh đèn đường nơi góc phố đầu ngỏ, bác gái mặc độc một chiếc áo bông mỏng, thỉnh thoảng khom lưng đấm bóp đôi chân vì đứng lâu mà tê cứng.
Dáng vẻ mỏi mòn này… giống như đang chờ người vậy.
Cố Khuynh Dao không chút chần chừ, tiến đến đỡ lấy bác gái, hỏi:
“Bác gái, trời gió thế này sao bác lại đứng ở đây?”
Bác gái nhận ra Cố Khuynh Dao, đột nhiên ôm chầm lấy, giọng rất gấp gáp:
“Tạ ơn trời phật, cháu cuối cùng cũng về rồi.
Bác… bác chờ cháu về nên đứng đợi ở đây.”
“Có chuyện gì gấp lắm sao bác?”
“Phải.
Bác sợ cháu không biết, lên nhà rồi gặp chuyện nên phải chạy ra đây đợi cháu trở về.
Khuynh Dao… phòng… phòng của cháu có một đám đàn ông chạy đến đập phá tứ tung.
Bọn chúng đáng sợ lắm, hình xăm đầy mình.
Còn… còn mang theo đao kiếm gì đó nữa.”
Bác chủ nhà run lên bần bật, ánh mắt chứa đầy sự sợ hãi.
Bà ấy ở đây là vì lo cho Cố Khuynh Dao, dẫu không biết cớ sao lại có đám người hung hãn tìm đến nhưng bà ấy linh cảm được đây không phải chuyện tốt đẹp gì.
Cố Khuynh Dao và Tần Lam nhìn nhau, không nói lời nào nhưng đều hiểu ý.
Cố Khuynh Dao gỡ tay bác gái ra khỏi người mình sau đó cùng Tần Lam tức tốc chạy lên phòng.
Rốt cuộc đám người đó là ai, tại sao lại tìm đến chỗ của cô gây rối?
“Này, các anh là ai vậy hả?” Tần Lam không sợ hãi, hét lên.
Đám đàn ông đang đập cửa dừng tay lại, quay đầu nhìn Tần Lam.
Một tên nhếch mép cười ranh mãnh:
“Hách ca, người chúng ta cần tìm đã đến rồi kìa!”
Lúc này, từ giữa đám lưu manh mình xăm rồng phượng, một người đàn ông bước ra.
Gã ta đeo chiếc nhẫn vàng rất to, quần áo hay khí phách đều vượt trội hơn hẳn những người khác.
Gã nheo mắt nhìn Tần Lam một lượt, lấy trong túi ra một con dao, dùng mũi dao nâng cằm của cô nàng lên, sau đó hỏi:
“Cô là Cố Khuynh Dao?”
Dựa vào hành động này của gã, Tần Lam biết chắc là mình gặp phải xã hội đen chính hiệu rồi.
Trống ngực bắt đầu đập liên hồi, trong lòng rất sợ hãi nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra kiên cường, cố tình trừng mắt nhìn gã.
“Tôi hỏi anh là ai, anh trả lời tôi trước!”
Khẩu khí của Tần Lam quả thực không đùa được.
Trước mặt xã hội đen vẫn có thể cứng miệng.
Nhưng tiếc rằng người ở trước mặt lại là Hách Dịch Hoan, tên xã hội đen coi trời bằng vung, chưa từng kiên nhẫn và không bao giờ thích đấu võ mồm.
“Mẹ nó, đừng có dài dòng.
Dao của tao đang trên cổ mày đấy, trả lời câu hỏi của tao đi.
Mày là Cố Khuynh Dao có phải không?”
Hách Dịch Hoan dùng lực đè vào lưỡi dao bén, ngay lập tức đã khiến chiếc cổ của Tần Lam rướm máu.
Cố Khuynh Dao thấy tình thế nguy cấp, chạy đến xô Hách Dịch Hoan ra, dang tay đứng ở phía trước che chắn cho Tần Lam.
“Đừng động vào cô ấy.
Tôi là Cố Khuynh Dao, các anh rốt cuộc tìm tôi là vì cái gì?”
Hách Dịch Hoan nhướng mày, mắt sáng lên trước dung mạo xinh đẹp của Cố Khuynh Dao.
Hừ, hóa ra đây mới là Cố Khuynh Dao, người thật không khác với tưởng tượng của gã.
“Cố Khuynh Dao, tôi không thích dài dòng cho nên nói thẳng.
10 triệu đô tiền nợ của cô, đến hạn phải trả rồi đấy!”
10 triệu đô? 10 triệu đô gì chứ? Số nợ này lại từ đâu rơi xuống đầu của Cố Khuynh Dao vậy?
Thấy Cố Khuynh Dao sửng sốt xen lẫn kinh ngạc, Hách Dịch Hoan lấy giấy nợ ra cho cô xem.
Bên trên có tên của Cố Khuynh Dao, số nợ 10 triệu đô cùng với con dấu đỏ.
“Thế nào? Nợ lớn thế này mà cô quên sao?”
Cố Khuynh Dao không tin nổi.
Cô có thể khẳng định bản thân chưa từng gặp Hách Dịch Hoan trước đây, cũng chưa từng vay tiền bất kỳ nơi nào.
Nhưng tại sao tờ giấy nợ này lại viết tên của cô, còn có con dấu của cô nữa?
“Lừa đảo.
Nhất định anh là kẻ lừa đảo.
Tôi chưa từng vay tiền của anh!”
Cố Khuynh Dao hét lên, vươn tay định cướp lấy tờ giấy nợ nhưng không thành.
Hách Dịch Hoan rất nhanh đã thu giấy nợ về, gã như thế mà lại không đoán được ý đồ muốn hủy giấy nợ của cô hay sao? Ha, cô còn non lắm, vay tiền của gã mà muốn chạy thì đâu có được.
“Mẹ nó, cô định giở trò với tôi à? Trả tiền đây, không thì đừng trách!”
Gã nắm lấy tóc của Cố Khuynh Dao, cố tình kéo mạnh.
Cố Khuynh Dao càng giãy dụa thì càng đau đớn, chỉ có thể nhắm mắt gào lên:
“Anh đừng tưởng có thể lừa được tôi.
Tôi ngay cả tiền cũng không dám tiêu, hà cớ gì lại đi vay của anh tận 10 triệu đô.
10 triệu đô là con số nhỏ sao? Tôi có bấy nhiêu đó tiền thì sẽ ở cái nhà rách như thế này sao?”
Cố Khuynh Dao một mực nói rằng bị lừa nhưng tờ