Cố Khuynh Dao và Tần Lam tìm đến hộp đêm của Tần Uy nhưng bởi vì hiện tại đã sắp mười hai giờ đêm, là giờ cao điểm đón khách của câu lạc bộ cho nên không thể tiếp cận cửa ra vào.
Đến lúc có thể tiếp cận rồi thì lại bị bảo an chặn lại.
“Hai cô không thể vào!”
Anh ta nhìn Cố Khuynh Dao và Tần Lam một cái là biết hai người không phải đến đây chơi bời.
Con gái mặt mũi vừa ngây thơ và nhút nhát, không cần biết đến đây vì mục đích gì, nếu không phải là khách thì không được vào.
“Anh à, chúng tôi đến đây để gặp anh Tần Uy.
Anh để chúng tôi vào trong đi.”
Cố Khuynh Dao van nài.
Đổi lại, gương mặt lạnh như tiền của nhân viên bảo an càng khó coi hơn.
Tên thật của ông chủ anh ta không được mấy người biết, vậy mà cô lại gọi đích danh?
“Tần Uy? Ở đây làm gì có người tên Tần Uy nào, các cô tìm nhầm chỗ rồi đấy.
Nhanh về đi đừng cản trở chúng tôi làm ăn, phía sau còn nhiều khách đang đợi lắm.”
Hộp đêm vốn dĩ là nơi không trong sạch, anh ta là bảo an, đối với người lạ đương nhiên phải đề phòng.
Thấy tình hình không ổn, Tần Lam liền lấy chứng minh thư của mình ra nói:
“Tôi là Tần Lam, là em gái ruột của Tần Uy.
Anh nhìn đi, gương mặt của tôi và anh ấy cũng hơi hơi giống nhau mà.
Xin anh đó, chúng tôi có việc gấp nên mới đến, thật sự không lừa anh đâu.”
Lúc này, những khách đang xếp hàng đợi đằng sau bắt đầu lớn tiếng phàn này buộc lòng anh trai bảo an đó phải gọi một cuộc điện thoại cho ông chủ, xác nhận thông tin chính xác rồi mới cho họ vào.
Cố Khuynh Dao và Tần Lam được đưa đến phòng quản lý, trong phòng chỉ có một mình Tần Uy.
Tần Uy nhìn thấy hai người họ thì thở hắt ra một hơi, quả thực không muốn tiếp đón chút nào.
“Chẳng phải anh đã nói không được đến đây rồi sao? Chỗ anh không phải người xấu thì cũng là súc vật, em dẫn theo Khuynh Dao đến đây, lỡ như hai đứa xảy ra chuyện gì thì anh biết ăn nói sao với ba mẹ?”
Tần Uy ngồi phịch xuống ghế.
Chửi thì chửi vậy thôi chứ nhìn thấy hai con nhóc cúi gằm mặt xuống đất thì thương.
“Thôi được rồi, ngẩng cái mặt lên nói chuyện với anh xem nào.
Rốt cuộc là có chuyện gì mà nửa đêm chạy đến tận đây?”
Tần Lam rụt rè nói:
“Là Khuynh Dao cần anh.
Em chỉ giúp cậu ấy đến đây thôi.”
“Khuynh Dao cần anh?” Tần Uy bất ngờ.
Cố Khuynh Dao và hắn cũng tính là thân thiết nhưng chưa bao giờ cô nhờ vả việc gì.
“Không lẻ có chuyện gì nghiêm trọng lắm sao?”
Cố Khuynh Dao bấy giờ đem hết mọi chuyện kể cho Tần Uy nghe, từ việc Cố Khuynh Hà lừa tiền của Phong Ngôn Hành rồi bỏ trốn, cho đến việc Trần Hoằng Thần lấy danh nghĩa của cô vay tiền của xã hội đen.
Tần Uy thật sự bị cô làm cho đi từ cú sốc này đến cú sốc khác.
Không dám tin một mình cô gánh nhiều tai họa đến vậy.
Nhưng Cố Khuynh Dao đến đây không phải để mượn tiền, nợ này không thể giải quyết bằng cách mượn đầu này đắp vào đầu kia, chuyển từ chủ nợ này sang chủ nợ khác.
Hơn nữa, số tiền 10 triệu đô này làm gì có ai một lúc có sẵn cho cô mượn.
Nguồn gốc mọi chuyện là từ Cố Khuynh Hà mà ra, muốn giải quyết cũng phải giải quyết từ Cố Khuynh Hà.
“Anh Tần Uy, trên đời này người anh hai em tin tưởng nhất chính là anh.
Anh nhất định biết anh Khuynh Hà hiện giờ đang ở đâu, đúng không?”
Cố Khuynh Dao bỗng dưng đi đến trước mặt Tần Uy, quỳ xuống.
Hai mắt cô đỏ hoe, cổ họng nghẹn lại.
Dáng vẻ đáng thương đến đau lòng.
Nhưng Tần Uy đã hứa sẽ không tiết lộ tung tích của Cố Khuynh Hà với bất kỳ ai.
Hắn thật sự khó xử, không nở mặc kệ Cố Khuynh Dao, lại không thể làm trái lời hứa của mình.
“Khuynh Dao, em đứng dậy trước đã.
Ngồi lên ghế rồi chúng ta từ từ tìm cách.”
Làm gì còn cách nào nữa, cô cũng đã suy nghĩ rồi mới tìm đến đây.
Cố Khuynh Dao vẫn quỳ gối, khẩn khiết nói:
“Em chỉ có ba ngày.
Sau ba ngày Hách Dịch Hoan sẽ lấy tiền lại.
Anh không nói với em chỗ ở của anh Khuynh Hà cũng được, em chỉ cầu xin anh giúp em chuyển lời đến anh ấy.
Anh giúp em gọi anh ấy quay về, không có anh ấy chắc em sẽ chết mất.”
Cuối cùng, Tần Uy không chịu được nước mắt của cô mới gật đầu đồng ý:
“Được rồi, anh sẽ thử chuyển lời đến Khuynh Hà xem sao.”
…
Ba ngày sau.
Thời hạn trả tiền đã đến, Cố Khuynh Hà vẫn chưa quay về.
Hách Dịch Hoan một lần nữa dẫn theo theo đàn em đến nhà tìm Cố Khuynh Dao.
Lần này, gã và đám xã hội đen của gã rất có chừng mực, không có đập phá chỉ có tươi cười.
“Sao rồi? Gặp bạn trai cũ hỏi cho ra lẽ rồi thì trả tiền cho tôi được rồi đúng không?”
Hách Dịch Hoan tự nhiên ngồi rung đùi trên sô pha, tay rót một ly nước, tâm trạng khá vui vẻ.
Ngờ đâu, ly nước mới vừa đưa lên tới miệng, đã nghe được điều không mong đợi.
“Bây giờ tôi chỉ có bấy nhiêu đây tiền, mong anh cho tôi thêm ít thời gian nữa.”
Cố Khuynh Dao chủ động quỳ dưới chân hắn, đưa ra toàn bộ số tiền tích góp được từ khi đi làm.
Cô biết Hách Dịch Hoan nhất định sẽ tức điên lên, đã chuẩn bị tinh thần hứng chịu cơn thịnh nộ của gã.
Hách Dịch Hoan cầm lấy xấp tiền cô đưa, cánh tay run run đổi đầy gân xanh.
Gã đến đây để lấy 10 triệu đô, mà Cố Khuynh Dao lại trả mấy đồng bạc lẻ.
“Con mẹ nó, mày giỡn mặt với tao đấy hả?”
Gã đạp một phát vào ngực khiến Cố Khuynh Dao bật ngửa người ra, sau đó nắm đầu kéo cô dậy.
“Không nói nhiều, trả tiền cho tao nhanh!”
“Hách Dịch Hoan, không phải tôi không muốn trả nhưng tôi hiện tại thật sự không có tiền…”
Nói trắng ra, làm gì có lúc nào Cố Khuynh Dao có tiền cơ chứ.
10 triệu đô đó, có bán cái mạng của cô đi thì trả cũng không đủ.
Nhưng Hách Dịch Hoan không muốn nghe những lời cầu xin sướt mướt, thứ