Văn phong tổng giám đốc Phong Thị.
Sáng nay Lưu Anh nhận lệnh của Phong Ngôn Hành đến ngân hàng rút về 5 triệu đô tiền mặt.
Số tiền này chính là để thanh toán cho Hách Dịch Hoan.
Lưu Anh xách hai vali lớn, bên trong chứa đầy tiền, mang đến cho Phong Ngôn Hành.
Cô ta biết số tiền này dùng để làm gì, suốt cả quá trình đều phải thần thần bí bí qua mắt nhân viên công ty.
“Phong Tổng, tiền của anh về đến rồi đây!”
“Cảm ơn cô.
Vất vả cho cô rồi.”
Phong Ngôn Hành chỉ liếc mắt nhìn một cái, thái độ hời hợt vô cùng.
Lưu Anh thật sự không hiểu nổi, số tiền lớn như vậy mất đi mà anh không có biểu hiện gì, một chút tiếc nuối cũng không hề có.
“Anh đã suy nghĩ kỹ chưa, số tiền này không thể dùng bừa được đâu.
Phong phu nhân tích góp cả đời để chuẩn bị tiền cưới vợ cho anh, anh liền vì một người đến một tiếng bạn gái cũng không thể gọi mà nướng một phát hết sạch.
Phong phu nhân biết được sẽ buồn lắm đó!”
Năm triệu đô này là tiền của Phong phu nhân cho anh, ý nghĩa nhiều hơn giá trị.
Nhưng có trách thì phải trách anh trước đây nông nổi, bốc đồng.
Nếu không phải ba tháng trước anh không ngu ngốc để Cố Khuynh Hà lừa, không bắt Cố Khuynh Dao để uy hiếp thì sẽ không có món nợ của ngày hôm nay.
Suy cho cùng, anh si tình là một chuyện, chuyện còn lại là trả cái nghiệp mà anh gây ra.
Phong Ngôn Hành nếu có cách khác thì chắc chắn không động đến tiền cưới vợ của mình.
Nhưng bây giờ tình hình của Cố Khuynh Dao đang rất nguy cấp.
Người phụ nữ của anh rơi vào cảnh ngộ thê thảm như vậy, tiền bạc của anh đổi lấy bình yên cho cô thì có là bao?
Phong Ngôn Hành cười nhạt:
“Có gì mà buồn chứ? Cưới vợ thì tôi cũng sẽ cưới Cố Khuynh Dao.
Bây giờ tiêu tiền cho cô ấy trước, biết đâu sẽ sớm rước được cô ấy về nhà.”
Trời đất, giờ phút nước sôi lửa bỏng mà Phong Ngôn Hành còn thồn cẩu lương vào miệng Lưu Anh.
Cô ta nuốt không trôi, gượng cười cũng không nổi.
“Anh đúng là… bị con tim che mờ lý trí rồi.”
Nói rồi, Lưu Anh ngán ngẩm quay lưng đi.
Sếp của cô ta thay đổi rồi, trong mắt chỉ toàn là màu hồng của tình yêu thôi.
Bây giờ anh và Cố Khuynh Dao còn chưa xác định quan hệ, lỡ sau này xác định quan hệ thành công thì anh móc hết tim gan trao cho cô ấy luôn mất.
Phong Ngôn Hành chú tâm giải quyết công việc tại văn phòng thêm một lát.
Đến lúc chuẩn bị đi tìm Hách Dịch Hoan thì nghe được tin dữ.
Lương Mộng Ảnh từ bên ngoài hớt hải chạy vào gặp anh, trên tay vẫn còn cầm chiếc điện thoại bàn, giọng rất gấp gáp:
“Không xong rồi Phong Tổng.
Người của Sở Thị báo tin, công trình đang thi công ở phía Bắc thành phố bị một nhóm xã hội đen chạy đến gây rối, hai công nhân bị thương nặng được chuyển đến cấp cứu tại bệnh viện trung ương.”
Công trình ở phía Bắc là một trong số những dự án đầu tư trọng điểm của Phong Thị do Sở Thị phụ trách xây dựng, chẳng mấy ngày nữa là hoàn tất thi công.
Đang yên đang lành sao lại xảy ra chuyện?
“Có biết là băng nhóm nào không? Sở Thị đã giải quyết đến đâu rồi?”
“Sở Thị chưa giải quyết được.
Có một người xưng là Hách Dịch Hoan, nói rằng nếu anh không đến thì chúng sẽ không dừng lại.”
Phong Ngôn Hành không có tâm trạng nghe thêm nữa, ngay lập tức lái xe đến công trình.
Anh không biết Hách Dịch Hoan đang muốn làm trò quái quỷ gì nhưng rõ ràng mục đích của gã là nhằm vào anh.
Khốn kiếp thật đấy, anh có giống người sẽ quỵt tiền đâu mà gã phải đe dọa?
Vừa xuống xe, Phong Ngôn Hành liền nắm cổ Hách Dịch Hoan lôi sang một góc nói chuyện:
“Hách Dịch Hoan, chẳng phải nói muốn lấy tiền thì đến Phong Thị tìm tôi rồi sao?”
Hai mắt Phong Ngôn Hành đỏ ngầu, đôi mày chau lại, giọng gằn xuống.
Trái ngược với dáng vẻ tức giận của anh, Hách Dịch Hoan trên miệng luôn treo một nụ cười đáng ghét.
Gã từ từ gỡ bàn tay đang nắm cổ áo mình ra, thong thả đáp:
“Thì… tôi tìm anh chứ có làm trái đâu.
Sao anh lại nóng tính vậy?”
“Không làm trái… Vậy anh đến công trình của tôi phá hoại là có ý gì hả?”
Phong Ngôn Hành thật muốn phát tiết nhưng nghĩ lại cảm thấy phát tiết không có tác dụng gì.
Loại người như Hách Dịch Hoan, căn bản là nói nhiều cũng vô ích, Phong Ngôn Hành phải bấm bụng cho qua.
“Thôi được rồi, tiền tôi mang đến rồi.
Anh kiểm lại rồi bảo đám người của anh cút khỏi đây đi.”
“Không ngờ là anh chuẩn bị tiền nhanh đến vậy, không hổ danh là tổng tài Phong Thị.”
Hách Dịch Hoan nhận lấy tiền, 5 triệu đô không thiếu một tờ.
Như vậy, khoản nợ 10 triệu đô của Cố Khuynh Dao đã được trả hết.
Thế nhưng…
Đến lúc này Hách Dịch Hoan phơi bày sự khốn nạn của gã ra trước mặt Phong Ngôn Hành.
Gã là gã hội đen mà làm gì cho ai vay tiền không tính lãi.
“Ây da, hình như tôi quên nói với anh.
10 triệu chỉ là tiền gốc, nếu muốn hết nợ thì phải thanh toán