Cả một khách sạn lớn được bao trọn trong vòng hai ngày.
Sau những nghi lễ hình thức của đám cưới, đám doanh nhân sa vào tiệc rượu, vui chơi đến bét nhè.
Bọn họ bao giờ cũng vậy, bất kể là nơi nào, chỉ cần là xong việc chính đều lao đầu vào những cuộc vui đầy hơi men nồng.
Người khác không cần phải vui, bọn họ vui là được.
Mãi đến khi bộ dạng người không ra người, xộc xệch, bê bết, khó coi vô cùng mới tàn tiệc.
Mỗi một người được sắp xếp một phòng trong khách sạn, yên tâm nghỉ ngơi qua đêm.
Phong Ngôn Hành về phòng tân hôn, nhìn chiếc giường trải đầy những cánh hoa hồng, khóe miệng vô thức nhếch lên cười giễu một cái.
Anh lạnh lùng nắm lấy một góc chăn, giật phăng một cái thật mạnh ra khỏi giường, cuốn theo hết tất cả những cánh hoa đỏ thắm xuống đất.
Khi chiếc giường đã sạch sẽ trở lại, Phong Ngôn Hành mệt mỏi ngả lưng ra.
Lúc này, Tống Thiên Kim kéo lê bộ váy cưới nặng trịch từ bên ngoài bước vào phòng.
“Phong Ngôn Hành, chị Khuynh Dao có quà cưới tặng riêng cho anh đấy.
Ngồi dậy xem đi!”
Tống Thiên Kim cầm tập hồ sơ ném lên giường.
Phong Ngôn Hành chẳng mảy may quan tâm đến.
Hai mắt anh nhắm lại, thái độ chán ghét quay mặt sang một bên, giọng gắt gỏng:
“Tôi không xem!”
“Món quà rất giá trị đấy, không xem thật à?”
“Tôi không cần quà của cô ta.
Mang vứt đi, tôi muốn ngủ.”
Phong Ngôn Hành nói lời này, Tống Thiên Kim liền cười khẩy.
Làm như chỉ có một mình anh chán ghét, nó cũng chán ghét lắm, chán ghét cái thái độ của anh vô cùng.
May mà trời sinh nó có tính kiên nhẫn, có thể nhẫn nhịn, cũng có thể nói dai. Tống Thiên Kim thở hắt ra, mặt vênh lên, đáp lại:
“Muốn ngủ? Ai cho anh ngủ chứ?”
Tống Thiên Kim xồng xộc đi đến bên giường, nhặt lại tập hồ sơ mà Cố Khuynh Dao gửi gắm, dỏng dạt nói to:
“Nếu anh không muốn tự mình xem thì để em nói cho anh biết.
Kể từ khoảnh khắc tôi ký tên vào văn bản này, vị trí chủ tịch tập đoàn và toàn bộ cổ phần đứng tên Cố Khuynh Dao tôi đều thuộc về Phong Ngôn Hành, không còn bất kỳ liên quan nào đến Phong Thị.
Anh nghe rõ chưa?”
Phong Ngôn Hành ngồi bật dậy, cả người đơ ra.
Có lẽ, anh không dám tin rằng trên đời này lại có người tình nguyện dâng hết tất cả tiền tài danh vọng cho anh, tặng một cách cô cùng dễ dàng mà chẳng hề yêu cầu đổi chát.
“Cố Khuynh Dao sao lại làm vậy?”
Phong Ngôn Hành bỗng dưng thấy nặng lòng vì con người tên Cố Khuynh Dao đó.
Anh đối xử với cô thô lỗ biết bao nhiêu, mắng nhiếc cô vô số lần.
Tuy rằng anh từng nói sẽ giành lại những thứ xứng đáng thuộc về anh, bởi vì đó là lẽ sống còn lại duy nhất.
Nhưng anh cho rằng anh sẽ dùng cách của anh để tự anh đạt được.
Cớ sao Cố Khuynh Dao lại tặng?
Tống Thiên Kim điềm tĩnh, không nhanh không chậm đặt tập hồ sơ vào tay Phong Ngôn Hành.
“Nếu anh muốn biết chị Khuynh Dao tại sao lại tặng thứ này cho anh, vậy thì anh hãy trả lời tại sao đến giờ anh vẫn còn đeo chiếc nhẫn có khắc tên chị ấy đi.
Anh căn bản đã nhớ lại từ lâu rồi có phải không? Anh biết rõ chị Khuynh Dao là ai có phải không? Hai người buồn cười thật đấy, đau lòng biết bao nhiêu còn phải giả vờ mạnh mẽ.
Phong Ngôn Hành, anh diễn tệ đến thế còn tưởng mình là diễn viên, có thể che mắt mọi người sao?”
Lúc Tống Thiên Kim và Phong Ngôn Hành trao nhẫn cho nhau.
Tống Thiên Kim đã nhìn thấy trên ngón áp út của anh còn có một chiếc nhẫn khác, chiếc nhẫn ấy được khắc tên Cố Khuynh Dao từng nét, từng nét vô cùng sắc sảo.
Kể từ giây phút đó, nó mới hiểu ra rằng nó nên làm gì đó để giải thoát tất cả.
Giải thoát cho chính Tống Thiên Kim, giải thoát cho Phong Ngôn Hành, giải thoát cho Cố Khuynh Dao,...
Phong Ngôn Hành lặng người rất lâu, cứ ngồi thẫn thờ trên giường, mãi cho đến khi Tống Thiên Kim tẩy trang và thay quần áo xong anh vẫn chưa đổi tư thế.
Đôi mắt anh nhìn chăm chăm hai chiếc cùng nằm trên ngón áp út.
Anh không lý giải được vì sao cứ mãi đeo chiếc nhẫn có khắc tên Cố Khuynh Dao.
Đúng là anh đã nhớ lại rồi, anh biết rõ mối quan hệ của hai người nghiệt ngã, nhưng tận sâu trong thâm tâm chẳng thể nào buông bỏ được.
Bấy giờ, Tống Thiên Kim lên tiếng kéo anh ra khỏi dòng suy nghĩ.
“Ngủ đi, hôm nay anh đã rất mệt rồi.” Vừa nói nói nó vừa nằm xuống giường, đắp chăn lại, thoải mái nhắm mắt.
Phong Ngôn Hành liếc nhìn nó, một bên chân mày nhướng lên đầy ngạc nhiên.
Hình như có gì đó không đúng lắm.
“Em định ngủ chung giường với tôi thật à?”
Tống Thiên Kim ngay lập tức mở mắt, môi nhếch lên khinh bỉ:
“Anh nghĩ em dễ dãi thế á? Em chỉ có lòng tốt cho anh mượn một nửa chiếc giường của em để ngủ thôi.
Là cho mượn đấy, nên bớt nghĩ linh tinh nha!”
Nó đã nói vậy thì Phong Ngôn Hành cũng không suy nghĩ nữa, tắt đèn rồi cũng nghỉ ngơi thôi.
Bầu không khí yên tĩnh cộng với không gian le lói ánh đèn ngủ màu vàng ấm áp,