“Xàooooo!”
Một làn nước lạnh tạt vào mặt Phong Ngôn Hành làm anh bừng tỉnh.
Sở Khanh cất tiếng nói to, cùng lúc dùng chân đạp vào người anh.
“Tỉnh dậy đi thằng chó!”
Phong Ngôn Hành mở mắt ra, dư chấn sau cú đập đầu bằng bình chữa cháy vẫn còn rất rõ.
Đầu anh đau, ù tai, hoa mắt, phải mất một lúc mới có thể ổn định và nắm bắt tình hình.
Sở Khanh đã lôi anh đến một công xưởng nào đó, trói anh và Cố Khuynh Dao vào hai cây cột đối diện nhau.
Nơi đây ngoài anh và Cố Khuynh Dao thì chỉ có Sở Khanh, chẳng biết người đàn ông đồng bọn của hắn đã biến đi đâu rồi.
“Cố Khuynh Dao, vẫn ổn chứ?”
Phong Ngôn Hành hỏi Cố Khuynh Dao, Cố Khuynh Dao lập tức gật đầu lia lịa, trả lời anh.
“Em ổn, em không sao hết!”
Vừa mở mắt dậy, câu đầu tiên thoát ra khỏi miệng của đôi nam nữ này đã là hỏi han nhau.
Hoàn toàn, không có một ai để Sở Khanh trong mắt.
Sở Khanh gặp cảnh này liền sôi máu lên, chửi:
“Mẹ kiếp, đừng có cho bố mày ăn cơm chó!”
Mà mới chửi dứt câu Sở Khanh lại chợt nhớ ra một chuyện.
Hắn thấm ý bắt đầu cười cười, càng cười càng tỏ ra cợt nhả.
Sở Khanh nắm lấy tóc của Phong Ngôn Hành, giật ra phía sau rồi từ từ kê gương mặt ghê rợn của mình đến sát mặt anh, thủ thỉ những lời giễu cợt.
“Phong Ngôn Hành, chuyện là tao đột nhiên nhớ ra chuyện của nhà mày.
Chắc mày sốc lắm nhỉ, không ngờ rằng cô thư ký kiêm người tình họ Cố này lại là em gái của mày.
Nói tao nghe đi, cảm giác chơi em gái mình có sướng không?”
“Mày câm miệng!” Phong Ngôn Hành quát lại hắn ngay.
Con người của Sở Khanh, cái tên ứng tính cách, lời hắn thốt ra cũng dơ bẩn hệt như nhân cách của hắn, thối nát từ nội tâm ra đến vẻ bề ngoài.
Phong Ngôn Hành tức đến đỏ mặt tía tai, chỉ tiết tình thế hiện tại không cho phép anh đấm vỡ mồm hắn, chỉ có thể dùng lời nói cay nghiệt ăn miếng trả miếng.
Phong Ngôn Hành khinh bỉ nhướn mày:
“Miệng mày thối như thế bảo sao nhà họ Sở không vứt mày đi như vứt rác rưởi.”
Bốp!
Chưa đến ba giây, Sở Khanh đã đấm cho Phong Ngôn Hành một cái tưởng chừng như méo cả mặt.
Phong Ngôn Hành bị rách môi chảy máu nhưng vẫn lì đòn nói thêm:
“Nhà họ Sở ba đời lễ nghi trí thức, đến đời thứ tư lại dưỡng dục ra một tên bất tài vô dụng.
Không dám nói tổ tiên mất mặt, trước mắt chỉ thấy là mày không xứng được mang họ Sở.”
Bốp!
Cú đấm thứ hai đến từ vị trí Sở Khanh.
Hắn như muốn điên lên, muốn ngay lập tức giết chết Phong Ngôn Hành để anh đừng nói nữa.
Nhưng… hắn phải gồng mình kiềm lại.
Mục đích của hắn ngày hôm nay không phải là giết chết Phong Ngôn Hành.
Ban chết cho Phong Ngôn Hành một cách nhanh chóng thì quá dễ dàng cho anh.
Cuộc đời của Sở Khanh vì đụng phải Phong Ngôn Hành mà trở nên tan tác, tiền tài mất hết, mặt mũi như ma.
Mối thù này hắn phải trả, phải khiến Phong Ngôn Hành bị dày vò trong đau đớn.
Sở Khanh buông Phong Ngôn Hành ra, đằng đằng sát khí đi đến bên chỗ một thùng than hồng đang cháy.
Hắn nghiến răng ken két, mang bao tay vào rồi cầm từ trong thùng than ra một cây sắt nung đã đỏ rực.
Thật không dám nghĩ tới, cây sắt nung ấy khi chạm vào da sẽ làm chín bao nhiêu lớp thịt.
“Phong Ngôn Hành, có vẻ rất hả hê khi gương mặt của tao trở nên gớm ghiếc như thế này nhỉ? Vậy thì mày cũng thử gớm ghiếc giống tao một lần đi!” Sở Khanh gằn giọng.
“Không được.
Anh không được làm hại anh ấy!”
Nhìn thấy Sở Khanh cầm theo cây sắt nung đang từng bước tiến đến trước mặt Phong Ngôn Hành lần nữa, Cố Khuynh Dao hét lên.
Cô sợ Phong Ngôn Hành bị thương.
Sắt nung là cực hình dùng để tra tấn, Phong Ngôn Hành đã có quá nhiều vết thương lòng rồi, Cố Khuynh Dao không muốn thân thể anh cũng không còn nguyên vẹn.
Sở Khanh cảm thấy có chút buồn cười, ngoái đầu lại liếc nhìn Cố Khuynh Dao.
“Phong Ngôn Hành là cái thá gì mà tao không được làm hại chứ?”
“Đắc tội với anh là tôi cơ mà.
Tôi là người gây ra hỏa hoạn khiến anh bị thiêu.
Nếu anh muốn tính sổ thì tính sổ với tôi đi, một mình tôi làm thì một mình tôi chịu.”
Cố Khuynh Dao chắc phải ăn gan trời mới dám nói ra lời này.
Mặc dù rất nghĩa khí nhưng Phong Ngôn Hành sao có thể đồng thuận được.
Anh mắng cô:
“Cố Khuynh Dao, cô bị ngốc à? Mau im miệng đi!”
“Chuyện này do em mà ra, em làm em chịu.” Cố Khuynh Dao nhìn Phong Ngôn Hành, thật sự rất quả quyết, sau đó quay sang Sở Khanh nói: “Đến đây, tôi cho anh trả thù.”
“Khẩu khí lớn đấy.
Để tao xem mày chịu được cây sắt nung này bao lâu.”
Đối với Sở Khanh, ai chịu cực hình sắt nung trước không quan trọng.
Cố Khuynh Dao và Phong Ngôn Hành đều là đối tượng trả thù của hắn, ai cũng phải nếm trải cảm giác đau đớn giày vò, phải trở nên xấu xí như hắn.
Sở Khanh xoay lưng lại, đổi hướng đi về phía Cố Khuynh Dao, cây sắt nung vẫn đỏ hừng hừng.
Cố Khuynh Dao nuốt nước bọt cái ực, cơ thể trở nên run rẩy trong phút chốc, chẳng thể chế ngự được.
Đây là phản ứng tự nhiên của cơ thể, đối diện với cực hình sắt nung, ai có thể điềm tĩnh được chứ.
Song, Cố Khuynh Dao vẫn cố tỏ ra đã sẵn sàng đón nhận tất cả.
“Cố Khuynh Dao, cô điên rồi, cô tham lam đến điên rồi.
Việc gì đến chết cũng phải tranh giành với tôi chứ?”
Cây sắt nung kê sát bên má của Cố Khuynh Dao, Phong Ngôn Hành không thể trơ mắt nhìn.
Anh nào có sợ gì chiêu trò của Sở Khanh nhưng anh xót nhan sắc của cô.
Người con gái sinh ra chỉ có mỗi dung mạo làm vốn, anh thương Cố Khuynh Dao nhiều, nỡ lòng nào nhìn cô bị hủy dung nhan.
Cố Khuynh Dao dù chưa trực tiếp chạm vào cây sắt nung nhưng đã cảm nhận được sức nóng tỏa ra từ nó.
Cô sợ lắm, nước mắt trào ra ngoài vẫn ráng nở nụ cười nói với Phong Ngôn Hành.
“Cứ cho là em bị điên đi, em cam tâm tình nguyện mà.
Sở Khanh, anh ra tay đi.”
Dứt lời, Cố