Ca cấp cứu nghiêm trọng được chuyển tới bệnh viện trung tâm thành phố vào lúc 3 giờ sáng.
Cố Khuynh Dao nằm trên chiếc băng ca lạnh lẽo, cả người kiệt sức không động đậy nỗi.
Trước khi cánh cửa của phòng cấp cứu đóng lại hoàn toàn, thứ duy nhất cô nghe thấy chính là giọng nói của anh.
“Cố Khuynh Dao, không được ngủ.
Em nhất định phải giữ tỉnh táo, nhất định không được nhắm mắt lại!”
Câu nói này, Phong Ngôn Hành không biết đã nhắc đi nhắc lại biết bao nhiêu lần trên đường đưa Cố Khuynh Dao đến đây.
Thành thật mà nói, anh sợ cô không gắng gượng được.
Bên ngoài phòng cấp cứu, hàng ghế chờ đông đủ mọi người.
Phong Tấn, Phong Tử Tuyên, Phong Ngôn Hành, có cả Tống Thiên Kim và không thiếu Cố Khuynh Hà.
Ai nấy trong lòng đều nóng như lửa đốt, mỗi một phút giây trôi qua trái tim trong lồng ngực họ lại càng thổn thức hơn.
Sở Khanh đã bị cảnh sát bắt, hắn sẽ phải trả giá cho những tội ác của mình.
Vậy còn Cố Khuynh Dao, liệu cô có thể vượt qua được nấc thang sinh tử này hay không?
Một nữ y tá vội vã đẩy cửa phòng cấp cứu chạy ra ngoài, vừa thở gấp vừa lớn tiếng gọi:
“Người nhà của bệnh nhân Cố Khuynh Dao… Ai là người nhà của bệnh nhân Cố Khuynh Dao?”
Tất cả mọi người đồng loạt đứng dậy, không hẹn mà cùng đồng thanh:
“Tình hình của Khuynh Dao sao rồi? Cô ấy đã qua cơn nguy kịch chưa?”
Nữ y tá bị 5 con người bất ngờ vây quanh, có chút sửng sốt.
Song, nữ y tá rất nhanh lấy lại được bình tĩnh, nhanh chóng trả lời:
“Bệnh nhân Cố Khuynh Dao mất máu nhiều nhưng bệnh viện tạm thời đã hết máu dự trữ, chúng tôi cần người nhà bệnh nhân hiến máu gấp!”
Chữ “gấp” vừa mới dứt, Phong lão gia Phong Tấn đã nhào lên phía trước nắm lấy tay của nữ y tá.
Ông ta lo lắng cho an nguy của cô con gái quý báu, không thể kìm nén cơn kích động.
“Tôi là bố của con bé, cô hãy mau lấy máu của tôi cứu con bé đi!”
Tuy nhiên, Phong Ngôn Hành ở phía sau cũng nhào lên trước, đẩy Phong lão gia sang một bên: “Ông đã bao nhiêu tuổi rồi, bệnh tật mạnh yếu thế nào còn chưa rõ hay sao mà muốn hiến máu?” Sau đó anh quay sang nữ y tá, giọng rất thiết tha: “Lấy máu của tôi đi.
Tôi cùng nhóm máu với ông ấy nhưng tôi rất khỏe mạnh!”
“Cả tôi nữa, tôi cũng cùng nhóm máu!” Phong Tử Tuyên xung phong.
Nữ y tá ban đầu còn lo lắng không tìm được người phù hợp hiến máu, không ngờ lại có đến 3 người xung phong, trong đó còn có 2 người là đàn ông khỏe mạnh.
Nữ y tá ngạc nhiên:
“Mọi người đều là nhóm máu O sao?”
Lúc đó, nữ y tá trong bụng đã thầm nghĩ rằng lần này tốt quá rồi.
Không chỉ một mình bệnh nhân cần truyền nhóm máu O mà những bệnh nhân khác cũng có thể được cứu nhờ nhóm máu O này.
Càng có nhiều người nhóm máu O hiến máu thì càng tốt.
Tuy nhiên, sau câu hỏi của nữ y tá, gương mặt hồ hởi của mấy người đàn ông mang họ Phong bỗng nhiên đanh lại, sượng ngắt.
Phong Ngôn Hành lặng người:
“Chúng tôi là nhóm máu AB… không phải O…”
Phong Tấn, Phong Tử Tuyên, Phong Ngôn Hành, cả ba người đều có nhóm máu khác với Cố Khuynh Dao.
Trong khoảnh khắc suy sụp, Phong Ngôn Hành lại vô tình va phải ánh mắt của Cố Khuynh Hà, sự tình cờ này khiến anh bất giác hỏi hắn.
“Cố Khuynh Hà, anh thuộc nhóm máu nào?”
“Tôi thuộc nhóm máu O.”
Cố Khuynh Hà ngay lập tức được nữ y tá đưa đến phòng xét nghiệm máu.
Thật may, máu của hắn phù hợp để truyền cho Cố Khuynh Dao.
Cố Khuynh Dao như vậy là được cứu rồi, nhờ máu của Cố Khuynh Hà mà cô có thể trở về từ cửa chết, chỉ cần điều dưỡng một thời gian thì sức khỏe sẽ hồi phục hoàn toàn.
Mọi người vuốt ngực thở phào, mừng cho Cố Khuynh Dao tai qua nạn khỏi.
Có điều, câu chuyện nhóm máu đã phần nào khiến cho họ có những câu hỏi không tiện nói ra.
Phong Tấn thuộc nhóm máu AB, Cố Khuynh Dao thuộc nhóm máu O, quan hệ cha con sao có thể có sự khác biệt này?
Đây là bài tập về quy luật di truyền Mendel mà tất cả mọi người đã được học qua khi ở trung học.
Đáp án của bài tập này quả thực quá đơn giản.
Thấm thoắt một tuần trôi qua, Cố Khuynh Dao đã khỏe hơn rất nhiều.
Vết thương khâu ở bụng cô đang dần lành lại, tuy có hơi đau nhưng cô dùng thuốc giảm đau là ổn.
Cô có thể ngồi dậy, có thể nói chuyện, có thể đi đứng nhẹ nhàng.
Mọi thứ đang tốt lên nhưng chẳng có ai quan tâm cả.
Đã một tuần rồi, chẳng ai đến thăm cô cả.
Cố Khuynh Dao dựa lưng vào đầu giường, đôi mắt buồn bã phóng ánh nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Mùa xuân về rồi, bông hoa có ong bướm làm bạn, con chim có bạn bè líu lo.
Cố Khuynh Dao cảm thấy xấu hổ, làm con người mà phải đi ganh tị với con chim, con bướm.
“Anh không làm phiền lúc em đang ngắm cảnh chứ?”
Tiếng nói của ai đó vang lên làm cô giật mình, ngoảnh đầu lại càng giật mình hơn khi nhận ra người đó là Phong Ngôn Hành.
Có lẽ là vì bất ngờ nên bối rối, Cố Khuynh Dao cứng đờ người.
Thấy vậy, Phong Ngôn Hành hỏi lại.
“Anh đến không làm phiền em chứ?”
“Không phiền… Không phiền ạ!”
Cố Khuynh Dao mở to mắt nhìn chằm chằm anh mãi, may mà chưa á khẩu nên mới kịp trả lời anh.
Phong Ngôn Hành nhận được sự đồng ý thì bước nhanh vào trong phòng, hành động rất tự nhiên mà cũng rất kỳ lạ.
Anh mang theo mấy cành hoa anh đào đã nở hoa, cắm vào trong chiếc bình thủy tinh bên cạnh cửa sổ.
Ngắm qua ngắm lại cảm thấy cách cắm không đẹp nên cắm lại một kiểu khác.
Anh trở thành một con người say mê với công việc cắm hoa.
Một lúc lâu sau, đột nhiên quan sang hỏi Cố Khuynh Dao:
“Em có thích hoa anh đào không?”
Cố Khuynh Dao đơ người lần thứ hai.
Sao Phong Ngôn Hành lại hỏi cô câu này? Ánh mắt cô nhìn anh dò xét, anh rất điềm tĩnh, rất tự nhiên, hỏi rất nghiêm túc.
Không nhìn ra được ý đồ của anh, cô đành cẩn trọng trả lời.
“Cũng… thích.
Anh Đào rất đẹp.”
“Cũng thích thì có nghĩa là không phải thích nhất nhỉ.
Vậy em thích hoa nào nhất?”
“Em thích Hướng Dương nhất!”
“Hướng Dương sao?” Phong Ngôn Hành ngẩn ngơ suy nghĩ gì đó, xong lại gật gù bình phẩm “Ừm, Hướng Dương tốt hơn!”
Cố Khuynh Dao chẳng hiểu gì.
Phong Ngôn Hành xuất hiện đường đột quá, cư xử cũng lạ quá.
Trước đây anh không phải người quan tâm hoa cỏ như vậy.
Cố Khuynh Dao bèn hỏi ngược lại anh:
“Sao anh lại mang Anh Đào đến đây?”
Phong Ngôn Hành thẳng thắn:
“Bởi vì anh thấy nó giống em.”
“Giống em ở điểm nào?”
“Anh Đào rất mạnh mẽ, nó sẵn sàng hi sinh cho những điều tốt đẹp nhất.
Tuy rằng nhỏ bé và mỏng manh nhưng có thể vượt qua hết tất cả mọi sự khắc nghiệt của băng giá.
Cho dù cánh hoa rụng rời, rơi xuống đất, nó vẫn xinh đẹp tuyệt mỹ.”
Cố Khuynh Dao nhìn anh đắm đuối, bị lời nói của anh cuốn lấy, bị ánh mắt của anh hút vào.
Đôi mắt của Phong Ngôn Hành vào thời khắc miêu tả vẻ đẹp của hoa anh đào long lanh và thuần khiết như biển tình.
Phong Ngôn Hành bày tỏ:
“Cố Khuynh Dao, anh nhận ra mình chưa bao giờ biết em thích những gì cả.
Anh nghĩ rằng nếu anh thật sự quan tâm đến em thì anh nên hỏi ý kiến của em.
Hỏi rằng em có thích không? Em có muốn không? Em có bằng lòng xuất viện quay về Phong gia cùng với anh không?”
Cố Khuynh Dao luôn đinh ninh nghĩ rằng cô và Phong Ngôn