Từ dưới đại sảnh, Tư Dạ Hàn thấy bóng dáng của Miên Châu bước xuống lầu. Anh gấp tờ báo sáng nay vứt sang một bên
“Chào buổi sáng, darling\~”
Cái gì mà ''darling'' chứ? Hắn đang nói cái quái gì thế? Mới sáng sớm lại diễn ra mấy trò lố bịch đó thật nhục nhã!!!!
Miên Châu vội né tránh cái bản mặt của anh, hờn dỗi ngồi vào bàn ăn.
Dạ Hàn cũng ngồi kế bên cô, tay bắt đầu thực hiện động tác cũ, mon men quẹt thuốc. Dạ Hàn cầm tẩu thuốc hút vào một hơi thật sâu.
Điều đó mới chính là điều khiến cô càng thêm khó chịu.
Miên Châu nhíu mày, khuyên nhủ
“Ngài đừng hút thuốc, không tốt cho sức khoẻ”
Không biết lời nói của cô có lọt tai không? Nghe được thì nghe, còn nghe không được thì không nghe coi như cô quản chuyện bao đồng.
Chưa thấy anh ta trả lời, đám thuộc hạ của anh hơi đen mặt trong phát khiếp. Tiểu A vội vã giải thích
“Phu nhân, trước giờ ngài ấy không thích bị người khác nhắc nhở...”
Tiểu A còn chưa dứt câu, liền bị hành động cùa anh làm cho bất ngờ đến cứng miệng
Anh chà xát tẩu thuốc lá lên gạc, áng lửa chưa thắp sáng được bào lâu liền bị hắn ta dập tắt.
“Được , tuỳ ý em.”
“NÀ NÍÍÍÍÍÍÍÍÍÍÍÍÍ.”
Đám hầu cận bỡ ngỡ thốt lên thành tiếng.
Thấy cái gì đó nó hơi sai sai, người nói một đằng còn người kia làm một nẻo vậy. Nghe Đại Cường nói anh ta là kẻ lập dị, mưu mô vậy mà... lại nghe theo ý mình. Chắc hôm nay là ngày tận thế của thế giới.
Mỗi một bữa ăn là muôn thuở câu chuyện ập đến chẳng hạn như việc...
Miên Châu gắp thức ăn bỏ vào chén Tomoe, Tiểu A lại vội vả hạ hoả
“Phu nhân, ngài ấy ghét người khác chạm vào thức ăn...”
Tiểu A lại bị cơn sốc làm cho mê man, Dạ Hàn trực tiếp lấy đũa ăn luôn chỗ mà được cô gắp cho.
Hai con người này... tôi vẫn không tin là hai người họ là bạn đồng hành từ nhỏ tới lớn. Hai thằng to xác bị trái ngược tính cách...
...