Tư Dạ Hàn bị Miên Châu làm cho tỉnh giấc, anh uể oải tha trách
“Đừng quậy nữa...”
Dạ Hàn nói xong, lại mê man chìm vào giấc ngủ sâu
Đệt!! Thật muốn chém xác hắn ta...
Bất chợt, những hình ảnh của bạn học loé lên trong đầu cô. Miên Châu chợt nhớ ra bộ dạng thê thảm của họ...
Không phải Dạ Hàn nói ở đó rất an toàn sao? Sao bọn họ trong có vẻ như....
Miên Châu cắn móng tay suy nghĩ đến nỗi cắn xác vào da thịt. Cô chạy nhanh xuống lầu tìm Đại Cường.
....
Vườn hoa.
Miên Châu bắt gặp thấy bóng dáng Đại Cường, cô hời hợt nói
“Đại Cường...”
Nhìn thấy cô chạy mệt bở hai tai, mồ hôi nhễ nhại. Trong lòng anh có chút sốt sắn
“Này...này có chuyện gì?”
“Anh có thể đưa tôi đến chỗ Đại Hỷ được không?”
Người phụ nữ này điên rồi. Phòng đó là phòng cấm người khác có thể xông vào ngoại trừ Tiểu A, Đại Cường và đầu bếp khác...
“Không được. Ông chủ không cho phép” Đại Cường thẳng thừng từ chối.
Trong lòng cô có chút tối sầm lại, tại sao lại không thể cho cô vào?
Tuy nói không nhưng Miên Châu vẫn cả gan dám vào. Cô luôn thấm thỏm, lo sợ về những người bọn họ.
Miên Châu lại lén chạy tới chỗ phòng giam, lại là hai tên thuộc hạ đó... hắn biết tuyệt chiêu của cô nên lần nào đi vào không hề dễ.
“Cho tôi vào.” Miên Châu lên tiếng.
“Không được, không có lệnh của đại boss dù là ai cũng không được phép vào.”
Miên Châu biết bản thân không thể phản kháng lại bọn họ, điểm huyệt cũng vô tác dụng.
Cô vờ bất lực bỏ đi, nhân lúc bọn chúng nới lỏng an ninh. Miên Châu lao tới, cướp lấy súng MP5.
Miên Châu cầm khẩu súng, hai tay hơi run rẩy
“Cho tôi vào hoặc các người chết.”
Hai tên cận vệ có chút phản ứng, không dám nhúc nhích. Họ không sợ người họ đầy lỗ mà sợ cô không thể điều khiển được mà làm hại bản thân.
“Đủ rồi.” Dạ Hàn đột nhiên lên tiếng. Miên Châu cũng từ đó mà càng thêm sợ hãi.
Thấy Dạ Hàn tiến thêm bước