“Sau khi hợp đồng kết thúc, chúng ta sẽ trở thành vợ chồng chính thức.”
Miên Châu bị câu nói của anh doạ đến đứng tim, hững hờ nhìn gã đàn ông lạ lẫm trước mặt.
Không phải chứ? Vợ chồng chính thức cái gì? Dạ Hàn..hắn ta đang nói bậy bạ cái gì thế?
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác, đầu óc lơ lửng trên mây của cô, Tư Dạ Hàn càng ôm chặt cô hơn, đính chính với bản thân.
“Chã nhẽ đến bây giờ em vẫn không hiểu sao..?”
Hả? Hiểu là hiểu cái gì? Khí nói cái gì mà giật giật thế?
Dạ Hàn ngượng ngùng hôn lên sống lưng, toàn thân cô tê buốt như một thứ gì đó làm cho đông cứng.
Chết tiệt sao nói câu ấy lại khó thế?
Anh lấy hết dũng khí nói ra ba câu chữ trong trái tim từ rất lâu.
“Anh...y-yê...”
Sầm.
Ninh Tuyết Lạc không nói không gõ cửa, trực tiếp phá cửa xông vào làm gián đoạn câu nói thổ lộ của anh, còn thốt ra hai chữ “anh yêu”.
Thấy hai người đang ôm ấp nhau trên giường, Ninh Tuyết Lạc càng nghĩ càng thấy hưng khởi.
Cũng may mình vào kịp lúc, làm gián đoạn cảnh thân mật của hai người bọn họ.
Thấy người khác trông thấy khung cảnh ngượng ngùng này, Miên Châu xấu hổ đẩy anh sang một bên.
Dạ Hàn lập tức đen mặt, khuôn mặt ngại ngùng giờ chỉ còn là đám mây đen xám xịt, như một trái bom muốn nổ lúc nào cũng không hay.
“Ra ngoài.” Dạ Hàn lạnh lùng, lớn tiếng nói với ả.
Ninh Tuyết Lạc bị doạ cho sợ, cô bắt đầu sụt sùi tỏ vẻ đáng thương.
“Em-em không biết, híc, chỉ là muốn mời hai người xuống ăn sáng.”
Cô tỏ vẻ đáng thương đến bao nhiêu thì Tomoe lại càng khinh bỉ bấy nhiêu.
Từ nhỏ đến lớn, Ninh Tuyết Lạc là một người con gái tốt nhưng chỉ là cái cớ để lừa gạt đàn ông sa vào lưới tình.
Ninh Tuyết Lạc ăn năn hối lỗi, vờ xin lỗi Miên Châu. Cô cũng không dám bận tâm gì, chỉ gật đầu cho qua.
Mới sáng sớm, mà đã như thế rồi. Bộ nhà Ninh gia không còn biết phép tắc là gì