Đại Cương chơi luôn hai khẩu MP5 vào huyệt thái dương của hai người bọn họ.
Lúc này, Ninh Tuyết Lạc mới biết sợ là gì, lập tức xin van.
“Anh...anh làm cái gì thế.” Giọng cô ta đầy rẫy sự lo toan, ánh mắt liên láo nhìn nòng súng.
Tư Dạ Hàn trừng mắt, anh nhìn cô ta chẳng khác gì đang nhìn một con súc vật hèn hạ.
Bên phía Ninh Phụng còn sợ hãi hơn nữa, run cầm cập đến nỗi suýt chút nữa tè ra quần.
Đại Cường đè hai người bọn họ lăn lóc trên sàn. Dùng bàn tay thô ráp vã nát khuôn mặt Ninh Tuyết Lạc.
Ninh Phụng vì xót thương con gái mà lấy Tư Vị Mạc làm khiên chắn.
“Nay-này, cháu làm vậy, không sợ anh Tư Vị Mạc sẽ đánh cháu sao?”
Cung Linh Phương lập tức đen mặt, quát vào mặt ả.
“Câm! Liên quan gì đến chồng của tôi.”
Ninh Phụng tính trăn trối cái gì đó, chưa kịp lên tiếng thì bị Đại Cương đánh tới mức méo cả mồm.
Bị hành hạ như chết đi sống lại, Ninh Tuyết Lạc nằm sễn soài ra đất, không còn sức để phản kháng được nữa.
Miêng tru tréo lên vài tiếng xin tha. Miên Châu cũng mềm lòng, khuyên anh vài câu cho hạ hoả.
Dạ Hàn càng thêm nóng nảy, nhưng vợ xin thì anh chiều. Chỉ búng mạnh vào trán cô xem như là hình phạt.
Mèo hoang ngốc, bị bọn chúng ức hiếp đến trầy trụa thế mà vẫn còn lương tâm xin tha cho bọn chúng.
Dạ Hàn ra hiệu, đám côn đồ đó mới dừng tay hẳn. Anh bước đến bên cạnh Ninh Tuyết Lạc, hơi khom người khuyên nhủ vài câu.
“Đừng bao giờ động đến người phụ nữ của tôi. Nếu không Ninh gia sẽ không yên ổn đâu.”
Người-người phụ nữ của tôi á? Hắn ta đang nói gì vậy?
Không thương hoa tiếc ngọc, anh thẳng chân đạp mạnh lên bàn tay của cô ta, ngấu nghiến đến kì nát vụn mới thôi.
Bị dẫm đến đau thốn, Ninh Tuyết Lạc đau đớn tới nỗi thốt lên vài tiếng. Xương tay bị anh dẫm đến nát vụn, không thể cử động.
Miên Châu nhìn thấy