Mọi hành động của cô đều bị Châu Mẫn tình cờ nhìn thấy...nhưng cô ta lại không hề có ý định ngăn cản.
Chết ư? Hưm...như vậy thậy tốt biến bao. Ả sẽ không còn là cái gai trong mắt mình nữa.
Bị vở mạch máu, những giọt máu đỏ tươi không ngừng chảy ra hoà lẫn vào màu của chăn gối.
Máu chảy càng nhiều, ý thức càng yếu dần. Hai con ngươi cũng bắt đầu lờ đờ, khép hờ mí mắt.
...
Tư Dạ Hàn nhìn thấy cô nằm bất động trên giường, chỉ có lúc cô ngủ anh mới dám vào.
Châu Mẫn thấy anh liền hoảng hốt, vội trốn đi. Đợi anh vào trong, cô ta mới nhanh chóng né đi.
Anh khẽ nằm trên giường cô, nhất cử nhất động đều rất nhẹ nhàng không phát ra tiếng động.
Anh xoa mái tóc thô của cô, khẽ hôn lên bờ môi khô ráp vì thiếu nước ấy. Miên Châu quả thật đã tiều tuỵ đi rất nhiều.
Cặp mắt đều đỏ mọng và sưng húp cả lên...trông rất đau lòng.
Bắt chợt, ánh mắt anh hướng đến vệt máu đỏ kì lạ không ngừng thấm ướt lên chăn.
Cảm thấy có điềm không lành, hai bàn tay Dạ Hàn liền thôi thúc anh lật tung chân lên...cô đã tự sát rồi.
Sắc mặt anh trắng bệch, tim anh như chết lặng. Tư Dạ Hàn hoảng hốt, bế cô đến bệnh viện gần nhất trên đảo.
Đại Hỷ và Hiên Nghiên biết tin cũng lập tức vùi đầu chạy theo sau bóng lưng vụt vả của anh.
Nhìn thấy mấy người bọn họ xa khuất tầm mắt, lúc này Châu Mẫn mới bộc lộ ra một nét cười thoả mãn( của một con điếm.)
Lúc trên xe, Dạ Hàn không ngừng dằn vặt, trách móc bản thân là một người đàn ông tồi tệ. Tiểu A nhìn chủ nhân cũng hồi hộp lo lắng theo.
Chính anh đã khiến cô ra nông nỗi này...
...
Bệnh viện.
Các ý tá bác sĩ không ngừng di chuyển, khẩn trương đưa Miên Châu vào phòng cấp cứu.
“Xin lỗi, người khác không được phép vào.”
Một cô y tá thân hình mảnh dẻ vừa vội vàng thông báo vừa nhanh chóng đóng cửa.
Sầm.
Cửa phòng cấp cứu được đóng lại.
Tư Dạ Hàn trớ