Gã đàn ông thích bắn súng mở cửa phòng giam xả một loạt đạn lên trần nhà.
Bọn họ như bị doạ sợ chết khiếp hai tay ôm đầu thét lên.
Lúc này, đàn anh mới dừng tay, hắn ngoan ngoãn ngồi yên một góc.
“ Chúng mày có bị điên không? Đêm hôm không ngủ mà lại ồn ào thích nằm trong quan tài hơn đúng không?”
Nhìn hai người phụ nữ nằm lăn lóc trên sàn, sắc mặt anh ta trắng bệch vội kéo hai người bọn họ ra ngoài.
Anh chàng thô bạo này mà lại cũng có lúc dịu dàng, một kẻ giết người không ghê tay như hắn mà lại loay hoay tìm thuốc men cho hai dân thường.
“ Này, tôi không sao...”
Miên Châu gượng cười, trấn an anh ta
“ Cô nghĩ tôi thèm quan tâm cô à. Nếu không phải do đại boss bảo tôi bảo vệ cô thì cô đừng có mơ.”
Đại boss? Người đàn ông xa lạ mà cô chưa gặp lần nào vậy mà lại quan tâm tới cô. Không thể hiểu được hắn làm vậy là có mục đích gì, càng muốn xem thử hắn là ai?
Đại Hỷ tựa đầu vào vai Miên Châu thầm than trách bản thân chỉ vì cô mà liên luỵ tới người bạn thân nhất.
Anh chàng tàn bạo ấy gọi cả lượng lực cứu thương ngoài vùng tuyền tiến, gọi cả bác sĩ nổi tiếng ở nước Mĩ, Á, Âu, gọi cả trực thăng mang theo giường bệnh....
....có cần phải làm quá như vậy không vậy không?
Miên Châu và Đại Hỷ bị đám người mặc áo blouse trắng vây quanh khám xét.
Dưới sự thắt chặt của bọn họ không còn cách nào khác ngoài việc chịu trận tại chiến trường.
Băng bó vết thương cẩn thận, đám hỗn độn ấy cũng chịu rút lui, Miên Châu thấy sắc mặt của anh ta bớt hỗn độn hơn, cô mới dám hỏi:
“Đại boss của anh cao quý lắm sao? Sao hắn lại quan tâm tới một đứa thường dân như tôi..”
Anh ta vừa châm điếu thuốc vừa nói với vẻ tự hào:
“ Đương nhiên boss của tôi là một người có uy lực cao nhất thế giới