Nhóm Miên Châu lại được họ đưa tới một khu vườn xếp dựng thẳng thớt.
Các dãy được ngăn cách bởi “ bức tường xanh”, Tiểu A trịnh trọng tuyên bố:
“ Tiếp theo là thử thách mê cung thiếc, các bạn chọn một người bạn đồng hành và chỉ cần thoát ra khỏi đây là được.”
''Chỉ'' và '' cần'' hai từ này đi với nhau mới hợp ý làm sao! Chỉ cần nói như thế lại chiếm được lòng tin của họ.
Nhưng thậm chí cả bản thân Miên Châu còn không ngờ được rằng ẩm chứa của hai từ đấy là một bờ vực thẳm sâu không thấy đáy.
Thêm vài bạn học sinh đi vào đã không còn thấy trở lại nữa.
Miên Châu bất an tự hỏi:
“Bọn họ... lâu rồi sau vẫn không thấy quay lại có phải là thoát ra được rồi không?”
“ Chết rồi!”-Đại Cường lạnh lùng nói
Đàn anh vì muốn chứng minh bản thân mạnh mẽ mà xông lên đi trước, mạnh bạo nắm chặt tay Châu Mẫn.
Ả ta không muốn bản thân chết ở cái nơi hoang tàn nay, cô ta đẩy Miên Châu tới chỗ đàn anh:
“Miên Châu, tôi nể tình để cô đi với đàn anh đấy. Liệu hồn thì nhận lấy đi.”
Trước mặt mình là một người đàn ông dữ tợn, cô không thoát nổi sự sợ hãi, lẩm bẩm
“ Tôi..i k..hông cần!”
Châu Mẫn đẩy cô va vào da thịt đàn anh, hăm hoe:
“ Mày không đi?”
Đại Cường đứng bên cạnh quan sát từ đầu đến cuối, lông mày anh khẽ giật giật, không nói năng gì nhưng trong máu anh đã nổi sôi ,oán hận đến nỗi muốn xẻ thân cô ta thành trăm mảnh.
Anh cũng không biết từ bao giờ lại đi lo chuyện bao đồng...
“ Này! Cô ấy không thích thì ép làm gì, nhanh đi đi không thì nằm trong quan tài nói chuyện.”
Người đàn ông này cứ mở mồm ra là quan tài này hòm xác nọ, đại boss của anh ngày nào cũng cho anh ăn xác con người à? Nói chuyện cay độc thế.
Miên Châu miễn cưỡng chấp nhận mặc lời khuyên ngăn của Đại Hỷ không phải vì cô sợ mà là do cô không muốn