Dạ Hàn hoàn thành xong công việc thì cũng gần tới giữa trưa. Anh mới chợt nhận ra bản thân đam mê công việc mà quên mất cô bạn gái đang chờ anh.
Mình quên mất, không biết cô ấy có giận không?
Anh nheo mắt tìm kiếm Miên Châu, thấy cô ngủ la liệt trên ghế, tướng ngủ xấu đến khó coi nhưng không sao vợ anh mà anh không chê.
Dạ Hàn khẽ hôn lên trán cô, vô tình làm Miên Châu thức giấc.
“Mèo hoang nhỏ, làm em thức giấc rồi.”
Cô như trải qua một đêm, dụi dụi mắt gật đầu liên hồi.
Cuối cùng, Dạ Hàn cũng xong việc rồi, cô bĩu môi vờ giận dỗi.
“Anh để em đợi lâu như thế, mau bồi thường cho em.”
Mèo hoang nhỏ giận rồi, anh đương nhiệ sẽ có cách dỗ. Dạ Hàn hạ giọng thủ thỉ.
“Ừm.”
Hửm? Người đàn ông này thật không biết lãng mạn gì cả. Chỉ ừm ừm cho qua, thật không hiểu sao cô lại thích người đàn ông này?
Dạ Hàn dùng thân hình vạm vẽ lấn ép cô ngã ra ghế.
Bị giật ngược ra sau một cách bất ngờ, Miên Châu bất đầu oán trách nhưng anh lại kịp khoá chặt đôi môi cô.
Hôn mạnh đến ngạt thở...
Anh dùng hết sức, truyền hơi thở của mình sang cô làm bản thân lập tức mềm nhũn cả cơ.
Đồ biến thái, lại trả ơn bằng cách này...
Hai tay cũng phối hợp rất nhịp nhàng, chẳng mấy chốc đã vén được áo cô lên, xoa nắn ngực liên hồi.
“K-khoan...đã, Dạ Hàn.”
Giọng nói cô lun rẩy bẩy, van xin anh dừng lại nhưng Dạ Hàn như một con sói đói, càng lúc càng hăng hái.
Anh không thương không tiếc lột sạch đồ trên cơ thể cô, tiện tay thì ném xuống sàn nhà.
Bây giờ, Miên Châu toàn thân chỉ còn vỏn vẹn đồ lót thôi, cô xấu hổ đến tột cùng vội vàng che mặt.
Cô căn bản là không muốn phản kháng...
Dạ Hàn hôn lên thân thể cô, tay anh lần mò vào chiếc quần lót ở phía dưới.
Đột nhiên...có một luồn nước chảy ra khôn xiết, theo 18 năm kinh nghiệm thì đây chắc chắn là...
Miên Châu đột ngột đẩy mạnh anh sang một bên.
“Dừng-dừng lại.”
Dạ Hàn sắc mặt đen kịt trông rất