Nhìn thấy Miên Châu càng đau bụng dữ dội, Tư Dạ Hàn càng thêm đau xót.
Anh vội vã ra khỏi phòng loay hoay tìm kiếm giấy note và bút nhét vào hai tay đầy rẫy mồ hôi của cô.
“Em...cần gì thì cứ ghi hết vào...” Dạ Hàn mặc dù đã nhìn sang chỗ khác nhưng Miên Châu cũng đoán chắc rằng anh đang rất xấu hổ.
Cũng đúng mà... dù sao anh ấy cũng là con trai...HỂ Ể..
Chã nhẽ ý anh ấy là...tự bản thân mua cho mình băng vệ sinh chăng?
Miên Châu cười khúc khích sau lưng anh, gượng tay viết trên giấy.
...
Cửa hàng tạp hoá.
Dạ Hàn sử dụng ẩn thân chi thuật, dùng kính mát, khẩu trang đen che kĩ cả mặt trong như một kẻ trộm.
Nhìn dãy hàng đầy ắp đồ riêng tư của phụ nữ, anh có chút ngỡ ngàng xem xét kĩ lưỡng những thứ mà Miên Châu cần.
Đờ phắc, băng Diana là cái gì còn Kontex nữa? Sao lại phiền phức như thế,phụ nữ thật là...
Anh nuốt cay nuốt đắng cục tức trong lòng, canh lúc dãy hàng vắng vẻ liền trở thành một con hổ đói càn quét cả mặt hàng.
Đây là lần đầu tiên mua cho con gái, không biết cái gì là Diana, Kontex gì cả thôi thì quất tất còn dư thì để giành.
Anh ôm một chồng tới quầy thanh toán, phụ nữ đi ngang khẽ cười phì sau lưng. Dạ Hàn xấu hổ muốn chui xuống lòng đất.
Ông lão cao tuổi vừa bỏ đồ dùng vào trong túi ni lông đen vừa thầm thán phục thanh niên trai tráng táo bạo này.
Năm nay hơn 70 tuổi rồi mà chưa gặp cái trường hợp nào như cậu thanh niên này.
Đồ vừa đến tay, anh liền phóng như bay, xộc xệch lái xe đi như một vị thần.
...
Biệt thự.
Dạ Hàn xách đống đồ cần thiết lên cho cô, lo lắng hỏi han.
“Em bớt đau chưa? Anh...mua rồi.”
Miên Châu nghe thấy giọng nói của anh, liền ngước mặt lên sắc mắt khó coi đến đau lòng.
Không ngờ anh lại vì cô mà dám mua cái này...
Càng bất ngờ hơn khi Miên Châu chứng kiến số lượng khủng khiếp mà