Miên Châu cứ thế mà đấu tranh lạnh với anh, cô giận rồi mà bản thân anh còn không biết cô đang giận cái gì nữa.
Phụ nữ tới tháng thường hay vô lí như vậy chăng? Thích chuyện bé xé ra to???
Bữa tối, Miên Châu cũng chẳng thèm đếm xỉa. Giận thì giận chí ít cũng phải lo cho bản thân chứ...mèo hoang nhỏ ngu ngốc này.
Hiên Nghiên cùng Đại Hỷ lên dỗ dành, kẻ cầm thức ăn kẻ dốc hết sức dụ dỗ nhưng đều bất thành.
Người phụ nữ này mỗi lần có chuyện lại trở nên ương bướng thế này.
Hết cách rồi, bất lực luôn hai người họ đem tay không trở về.
Dạ Hàn càng nhìn càng thêm uất, anh bắt đầu nóng nảy nằng nặc đòi cô mở cửa nhưng vẫn không chịu đã thế còn khoá trái cửa.
Lúc này, phép tắc cũng trở thành vật chìm vào dĩ vãng. Anh tiện tay lấy chìa khoá mở cửa xông vào luôn.
Miên Châu của bây giờ trở nên rất đáng thương, vừa bị đau bụng kinh nguyệt lại vừa đau dạ dày.
Cô nằm trên giường, quấn chăn kín mít chẳng buồn động đậy. Anh thấy sắc mặt cô vô cùng khó coi, mặt mày trắng bệch như người bệnh ung thư.
“Nhóc con, em sao thế?”
Cô đau quần quại đến chết đi sống lại, càng đau lại càng thêm mệt mỏi. Dạ Hàn vội vàng gọi Vương Tuấn đến khám bệnh.
Chết tiệt, người phụ nữ này lại dám bỏ bữa, cô ấy chán sống thật rồi.
...
Qua một loạt theo tác kiểm tra các kiểu con đà điểu, Miên Châu cũng phần nào nhẹ nhõm hơn.
Cơn đau cũng không dám dày vò cô nữa nhưng...bây giờ mới chính là sự dày vò của ác ma tổng tài.
Vương Tuấn vừa đi ra khỏi nẻo cửa, Dạ Hàn đã lập tức cắn mạnh lên cổ Miên Châu, đau đến khó chịu.
“Ngốc!” Anh chỉ nói lên một câu bên tai, tiếp tục làm những chuyện mà anh tự cho là nên làm.
Đây xem như hình phạt mà anh dành cho cô...
Anh không ngừng hôn lên cổ, không ngừng phả hơi thở lên môi cô. Miên Châu căn bản cũng không còn chút sức lực để phản kháng.
Bị anh dày vò một