Hoá ra cô đã ngủ say đến mức quên cả giờ giấc luôn sao?
Miên Châu lõm cõm, gượng dậy, gạt tay lau nước miếng trên miệng, đầu tóc rồi bù nhìn xung quanh.
Trời lúc này đã ngả sang màu vàng bạc của hoang hôn. Mặt trời cũng không từ mà biệt, tuyệt tình lặng xuống đáy đại dương.
Ting.
Ting.
Điện thoại Dạ Hàn chợt phát sáng, hai dòng tin nhắn liên tục hiện lên trên màn hình điện thoại.
Cô thầm càm ràm người đàn ông bất cẩn này.
Miên Châu tò mò xem xét giương mắt nhìn màn hình điện thoại, sắc mặt cô chợt cau có lại khi nhìn dòng tin nhắn đó.
[Chồng yêu, em quay lại rồi đây!]
[Anh đuổi cô ấy...chưa? 8h gặp nhau được không?]
Đuổi cô ấy chưa? Tức là chỉ mình sao? Khốn khiếp Dạ Hàn lại trêu ong ghẹo bướm ở đâu rồi.
Nhìn kĩ avata của dòng tin nhắn Miên Châu mới sực nhận ra người phụ nữ đó chính là Ninh Tuyết Lạc, hờ hờ con đàn bay bị đuổi rồi mà vẫn ngoan cố bám víu lấy anh.
Quả đúng là một con trà xanh không tầm thường.
Nhưng...tại sao anh lại kết bạn wechat với cô ta.
Miên Châu nhíu cả hai hàng lông mày, nắm chặt điện thoại anh như muốn bóp vỡ làm đôi.
Dạ Hàn lại dám dấu diếm sau lưng mình kết bạn với Ninh Tuyết Lạc. Thật muốn khiến người ta tức chết.
Cùng lúc đó, Đại Hỷ gọi cô xuống phòng bàn về chuyện về lại Bắc Kinh. Miên Châu nhanh chóng xuống phòng đây cũng là cơ hội tốt để bắt gian Tư Dạ Hàn.
Nhìn thấy cô đi xuống đại sảnh, Dạ Hàn lo lắng nhìn sắc mặt cô gặng hỏi:
“Miên Châu, em cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Người đàn ông này, tốt bụng quá cũng sẽ có nhiều người để ý giống như Ninh Tuyết Lạc.
Miên Châu hờn dỗi, trừng mắt nhùn người đàn ông gian díu này.
“Không chết được đâu.”
Câu trả lời của cô quả thật là có chút kì lạ thô bạo hơn trước. Chã nhẽ lời Đại Hỷ nói là sự thật...con gái thật phiền phức.
Miên Châu chả thèm ngồi cạnh anh, lấn át chỗ Đại Hỷ và Hiên Nghiên. Anh càng nhìn càng tức máu nhưng vẫn cố kìm nén.