"Ding Dong!"
Chuông cửa vang lên, cô nhìn qua mắt mèo thấy Hứa Vĩ Quân đang đứng ở cửa, cô nhanh chóng mở cửa.
‘Chị Thanh Tâm, em bị đuổi ra khỏi nhà, nên chỉ có thể đến nương nhờ chị thôi."
Vẻ mặt cô gái buồn bã kéo hành lý vào cửa, Đường Thanh Tâm cau mày đóng cửa lại: "Có chuyện gì vậy?"
"Ưm, em bị mẹ đuổi ra khỏi nhà.
Bà ấy bắt em phải đi xem mắt, em không muốn đi.
Cuộc hôn nhân ép buộc như vậy sao lại xảy ra với em chứ? Cho nên em đã bị đuổi ra khỏi nhà, đành phải nương nhờ ở chỗ chị".
"Hi!" Đường Thanh Tâm bật cười.
"Ở đây rộng hơn ba trăm mét vuông.
Có thể ngủ phòng nào tùy em, hai chúng ta còn có thể bầu bạn, tâm sự".
"Vâng!"
Tảng đá lớn trong lòng Hứa Vĩ Quân cuối cùng cũng rơi xuống đất, cô ta sợ Đường Thanh Tâm sẽ nghi ngờ, nhưng không ngờ mọi chuyện lại suôn sẻ như vậy, cô ta quên mất rằng căn hộ này là do mình giới thiệu cho Đường Thanh Tâm.
Huống hồ bây giờ cô ta là chủ sở hữu của căn hộ và không có lý do gì
để xin Đường Thanh Tâm.
Sau khi thuận lợi dọn vào, cô ta gửi cho Lệ Thiên Minh một tin nhắn, và người đàn ông đó ngay lập tức trả lời cô ta, nói với cô ta những điều cần chú ý.
Phải thật tự nhiên tạo cơ hội để Đường Thanh Tâm chấp nhận anh, nếu không với tính tình đấy thì Đường Thanh Tâm nhất định sẽ tức giận.
Hứa Vĩ Quân cảm thấy nhiệm vụ trên vai rất nặng nề, còn mệt hơn đi làm, nhưng bước trong căn nhà trị giá ba mươi lăm tỷ, cô ta đột nhiên cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.
Nhìn bóng lưng của cô ta, Đường Thanh Tâm lâm vào trầm tư, những lời nói của Trần Dịch vẫn còn văng vẳng bên tai, buổi sáng lại gặp Lệ Thiên Minh, chẳng lẽ nhà này có liên quan gì đến anh sao?
Nghĩ vậy, Đường Thanh Tâm quay trở lại phòng và gửi một tin nhắn cho Trần Dịch, hỏi anh ta về việc theo dõi, đồng thời yêu cầu anh ta kiểm tra thông tin của chủ nhân ngôi nhà.
Lần trước quản lý ở đây nói rằng chủ nhân là một người đàn ông có mái tóc màu nâu hạt dẻ, chẳng lẽ người này là Lệ Thiên Minh?
Đường Thanh Tâm hoảng sợ trước suy nghĩ của chính mình, nếu thật sự là người này, thì chắc chắn sẽ có chìa khóa, trời ạ.
Cô lắc đầu đem suy nghĩ khủng khiếp này ép xuống, Lệ Thiên Minh sẽ không làm chuyện như vậy đâu, nhưng một giọng nói khác nói với cô rằng Lệ Thiên Minh có thể bóp ch3t cả đứa trẻ con, còn gì không thể làm được?
Bây giờ đối với cô lại ăn năn, nhưng chắc chắn là vì thông cảm.
Đúng vậy, đó chắc chắn là sự thông cảm! Đường Thanh Tâm đang nằm trên giường đợi câu trả lời của Trần Dịch,
nhưng lúc này nhà họ Trần đang hỗn loạn
"Ầm".
"Tại sao lại đối xử với tôi như vậy, tôi mới là người bị ức hiếp, tôi muốn ra ngoài!"
Trần Dĩnh lại đập vỡ một món đồ cổ, ông cụ Trần tức giận đến mức ôm chặt ngực, mặt mày tím tái, phải uống một viên thuốc giảm đau tim.
"Trần Dịch, đây là những gì con đã nói với ta, nó sẽ không gây chuyện, giờ nhìn nó xem, giống như một người phụ nữ điên, nếu ta là Lệ Thiên Minh, ta sẽ không bao giờ muốn dây dưa với nó! Lập tức cho nó cút xéo".
Ông cụ Trần lên tiếng nhưng Trần Dịch không nói lời nào, anh ta đã biết mọi chuyện từ người hầu rồi, đồ ngốc này lại nghĩ rằng đi tìm mẹ của Lê Thiên Minh là có thể giải quyết được vấn đề sao?
Điểm mấu chốt không phải là Lệ Thiên Minh sai người đánh Trần Dĩnh hôn mê, rồi nhét vào đằng sau xe, Trần Dịch vào biệt thự để tạm biệt ông cụ Trần, nhìn thấy Trần Dĩnh đang hôn mê, anh ta lập tức vung một cốc nước vào mặt!
"A!"
Trần Dĩnh giật mình tỉnh dậy, li3m nước trên mặt và khóc lớn.
"Câm miệng vào đi!"
Anh ta giơ tay tát cho cô ta một cái, khiến cho má bên kia của cô ta sưng lên, đối xứng với bên này lại rất đều.
Trần Dĩnh lập tức sợ ngây người, cuối cùng cũng hiểu được mình đã làm gì khi bị Trần Dịch chửi rủa, nhưng bây giờ hối hận cũng vô ích.
"Anh trai..."
Run rẩy kêu lên một tiếng, Trần Dịch giận dữ nói một câu là tự mình hối lỗi, rồi đóng sầm cửa đi ra ngoài.
Đường Thanh Tâm đang nằm trên giường chờ tin tức, chuông cửa lại vang lên, lần này Hứa Vĩ Quân ra mở cửa, nhìn thấy Trần Dịch thì nghĩ đến lời nói của Lệ Thiên Minh, lập tức nói: "Thật xin lỗi, anh Trần, chúng tôi phải nghỉ ngơi rồi."
Nghĩ lại thì cô ta cũng là một phụ nữ gan dạ, cô ta có đủ tự tin khi đối mặt với Trần Dịch, và giọng nói của cô ta cao hơn vài độ.
Trần Dịch liếc cô ta một cái: "Cô đúng là không biết xấu hổ, căn nhà này mà cô cũng dám ăn!"
Những lời này như một gáo nước lạnh dội thẳng vào tim cô ta, cô ngơ ngác nhìn anh ta bước vào.
Đường Thanh Tâm đi ra, bốn mắt nhìn nhau, cô cũng nghe được lời vừa rồi, cô nói: "Có chuyện gì vậy, ăn cái gì?"
"Không có chuyện gì, hai người nói chuyện đi, tôi đi dọn phòng!"
Cô gái bỏ chạy nhanh như chớp, trong lòng nghĩ thầm, ông chủ à, thật sự là tôi không phải không giúp anh, nhưng năng lực của tôi quá yếu.
Khóe miệng Trần Dịch giễu cợt, sau đó đem thông tin trong túi đưa cho cô.
“Không ngờ được.
Đường Tuyết Mai cũng có một phần.
Cô ta giả giọng của cô để lừa mở cửa vào nhà."
Đường Thanh Tâm run rẩy nhìn tờ giấy, Đường Tuyết Mai thật kinh tởm, cô hận muốn ăn thịt uống máu của cô ta!
"Cô bảo tôi điều tra chủ nhà, tôi cũng điều tra