"Chị ấy có thai, còn khăng khăng cho rằng mình bị cưỡng ép.
Bây giờ người thì chết rồi nên không còn nhân chứng, bây giờ chỉ dựa vào camera giám sát thì có thể kết án cô ấy mấy năm chứ? Những điều này có đáng là gì đâu so với nỗi đau mà mẹ tôi phải chịu đựng”.
Đường Thanh Tâm thở dài, tại sao kẻ xấu lại có thể ung dung tự tại ngoài vòng pháp luật đến vậy?
Quay đầu nhìn sang Trần Dịch : "Còn phía bên cạnh thì sao?"
"Xong xuôi cả rồi".
“Đại Vũ quả là một tên khôn lỗi, phải trải qua hồi lâu đối đáp chất vấn mới ký hợp đồng, khiến cho tôi phải bỏ ra rất nhiều thứ”.
“Thêm cả mấy người con gái trẻ trung đó nữa sao ?" Nhìn thấy Trần dịch và Đại Vũ cùng bắt tay với nhau như vậy, còn nghe nói anh ta nhờ người kiếm cho mình một cô gái xinh đẹp, cô cũng đã biết chuyện làm ăn một mặt như vậy sẽ chẳng đi về đâu.
Lệ Thiên Minh cũng như vậy sao ?
"Điều này cũng là chuyện thường tình không có gì to tát cả, cô nên trở về công ty Lệ Kình mà xem thử, sắc mặt Lệ Thiên Minh giờ đây chắc hẳn là đen như đít nồi rồi".
Trần Dịch giờ đây cảm thấy rất phấn khích, Đường Thanh Tâm đã kiếm được một mẻ lớn, còn Lệ Thiên Minh lại lỗ nặng.
Dự án lần này của Đại Vũ xem như đi tong, lợi nhuận lần này cũng giảm không ít phần trăm khiến cho Lệ Thiên Minh cảm thấy rất bức xúc.
Việc làm ăn giữa hai người bọn họ mấy năm nay đều diễn ra rất suôn sẻ, nhưng không ngờ rằng gần ngay phút cuối lại bị nhà họ Trần chơi ngay một vố rõ đau, còn vi phạm nguyên tắc hai bên một cách nghiêm trọng.
Đường Thanh Tâm đ ến công ty nhìn thấy ai ai cũng ủ rũ chán nản, và còn cả tiếng gào thét của Lệ Thiên Minh truyền đến từ văn phòng chủ tịch và thêm cả người đang bị mắng, gương mặt méo mó sắp khóc.
Đường Thanh Tâm cười nhạt, sao lại tức giận đến vậy chứ ?
Đây gọi là bị chơi một vố rõ đau, cô chơi Lệ Thiên Minh một vố, khiến cho công ty Lệ Kình tổn thất nặng nề như vậy.
Bây giờ cũng nên khiến cho nhà họ Trần nếm chút mùi hành, nếu không thì Lệ Thiên Minh sẽ tức chết mất, như vậy sẽ không vui chút nào.
Đường Thanh Tâm hít một hơi thật sâu, xem qua chút lịch trình ngày hôm nay, tối nay có một bữa tiệc từ thiện, cũng phải khiến Trần Dĩnh qua đó mới được.
Quyết những điều cần làm xong, cô thu dọn tư liệu, từ trong ánh mắt của mọi người gõ cửa phòng của Lệ Thiên Minh.
“Mời vào".
Đường Thanh Tâm đẩy cửa bước vào, cô nhìn thấy một vài người giám sát bên trong đang nhặt tài liệu và bước ra một cách mệt mỏi.
Đập vào mắt cô là một trong những dự án của Long Hồ, lẽ nào cũng có chuyện không hay xảy ra nữa sao?
“Chủ tịch Thiên Minh, lịch trình hôm nay có chút thay đổi, bữa ăn từ thiện vào tối nay anh sẽ tham gia chứ?"
Gần đây Lệ Thiên Minh đều thường xuyên thay đổi lịch trình,chuyện gì không quan trọng sẽ đều bỏ qua, cho nên mỗi lần gặp nhau cô đều phải xác nhận thêm lần nữa với anh.
Nhưng vậy mà hôm nay anh đã đồng ý với cô: “Đi, nhưng mà cô phải đi cùng tôi".
"Được thôi."
Sau lại vui đến vậy chứ? Lệ Thiên Minh cau mày nhìn cô, thường ngày cô sẽ không như vậy.
“Sao lại tỏ vẻ như vậy, không phải cô bình thường sẽ phải tăng ca sao?"
Câu hỏi của anh khiến cô bừng tỉnh, lập tức phản ứng lại: "Đây không phải vui mừng gì đâu, chỉ mà phấn đấu sớm ngày được tăng ca lên chức mà thôi".
Đường Thanh Tâm cực kỳ khó khăn trong chuyện tiền bạc, mỗi tháng sau khi chi trả tiền sinh hoạt phí cũng chẳng còn bao nhiêu, cô cũng không thể cứ mãi nhờ Trần Dịch thế được.
Cho nên chỉ có thể tăng ca kiếm thêm chút tiền mà thôi.
Lệ Thiên Minh cười sau khi nghe vậy, nếu cô đã thích tiền như vậy, thì cứ thẳng thần mà nói ra.
"Tốt thôi, tôi sẽ cho cô một cơ hội phải nắm bắt lấy đấy nhé."
Nắm bắt? Nắm bắt cái gì chứ? Cô không phải là hạng phụ nữ đó, nắm bắt cái gì chứ? Phải đến nơi thì cô mới biết Lệ Thiên Minh có ý gì, nói là một bữa tiệc từ thiện, nhưng thực sự chỉ là một cuộc săn lùng người đẹp của những tên giàu có một cách trá hình.
Cô mặc một chiếc váy đen nhỏ xinh, bên trên không có bất kỳ họa tiết nào, chiếc váy này chính là Lệ Thiên Minh trước đây tặng cho cô, sau khi ly hôn cô không mang theo bất cứ thứ gì ngoài chiếc váy này.
Còn trang sức thì cô cũng không đeo gì quá đặc biệt, không cần thiết phải quá phô trương, nhưng sau khi nghĩ lại cô mới biết bản thân sai lầm đến nhường nào.Đặc biệt là khi thấy những cô gái xung quang mình ăn mặc sang trọng rực rỡ, điều đó cũng khiến cô cảm thấy vô cùng hối hận, đến thứ khiến Lệ Thiên Minh vui vẻ cũng không có.
Còn những chàng trai thì ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề,