Sau khi ăn cơm tối, Đường Thanh Tâm nằm trên ghế sô pha, nhìn Lệ Thiên Minh đang uống nước thăm dò hỏi: "Anh có quen biết người tên Phan Đức Vinh không?"
"Có quen biết, anh ta là người thừa kế của nhà họ Phan, thế nào, em lại có mục tiêu mới rồi à?"
“Còn lâu, tôi chỉ là có chút hiếu kỳ, nhà họ Phan là đối tác làm ăn của nhà họ Trần, tôi chỉ là muốn làm quen trước một chút".
"Ừm, nên như vậy, nhà họ Phan gần đây vừa sản xuất ra một dây chuyền sản xuất mới, công ty Trần Hưng nếu như lấy được hạng mục này sẽ phát triển đồng bộ.
Đáng tiếc, đối với bọn họ mà nói thì chưa đủ năng lực, nếu anh là Trần Dịch sẽ không đưa ra giá cao, cứ làm tốt việc trước mắt là được."
"Chẳng lẽ anh chưa từng nghĩ đến hạng mục này, cứ như vậy cho qua à?"
Đường Thanh tâm có chút khó hiểu, nếu đã hiểu rõ như vậy, chắc hẳn trước kia cũng đã tìm hiểu qua, chẳng lẽ không có biện pháp gì sao?
Lệ Thiên Minh đang ngồi trước máy tính ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt cô nói: "Lệ Kình không lấy được? Là anh không muốn lấy, nếu như anh muốn, công ty Trần Hưng căn bản đừng hòng nghĩ đến lấy sẽ lấy được hạng mục".
Đường Thanh Tâm biết anh không hề nói dối, chỉ là ngay lúc này trong lòng cô rất muốn Lệ Thiên Minh sẽ ra tay chấm dứt hạng mục này, anh ta không có hứng thú thì thôi vậy, cô cũng không muốn nợ ân tình của anh, đến lúc đó lại phải làm việc để đáp lại, như vậy thật không biết đến bao giờ mới chấm dứt.
“Vẫn còn vấn đề gì khác muốn hỏi à?"
“Hết rồi!" Đường Thanh Tâm cảm thấy như bị nhìn thấu mọi tâm tư của mình, nhanh chóng thu lại ánh nhìn, cúi đầu chạy thẳng một mạch về phòng, tay nhỏ để sau lưng vội vàng khóa cửa.
Nghe thấy tiếng đóng cửa trong mắt Lệ Thiên Minh lóe lên tia ám muội, trầm mặc không nói.
Đêm đã khuya, Đường Thanh Tâm chưa kịp đổi khóa cửa, cô để một chiếc ghế dựa sau cánh cửa, chỉ cần Lệ Thiên Minh đẩy cửa tiến vào sẽ phát ra động tĩnh, cô sẽ tỉnh dậy.
Có điều đêm nay cô không cần lo lắng, tối nay anh không có thời gian đến tìm cô, nguyên cả thời gian buổi tối anh đều đang cật lực làm việc, họp video, trợ lý đang nệm ấm chăn êm thì bị đào ra họp thảo luận tìm ra phương án mới, trực tiếp họp đến khi trời rạng sáng, khiến cho trợ lý cũng phải buồn bực.
Ông chủ quả thật là đã nói là làm, nửa đêm nửa hôm không ngủ lại đi mở cuộc họp thảo luận phương án mới gì đó, chỉ vì anh đột nhiên muốn chấm dứt hợp đồng.
Ngày nghỉ phép vừa thoải mái vừa sốt ruột, Đường Thanh Tâm vừa muốn tìm cách cho công ty Trần Hưng một cú hick, lại muốn phá hủy triệt để khó khăn bây giờ, cảm giác bản thân mình thật nhỏ bé.
Bây giờ cô mới biết hóa ra lúc mình làm trợ lý, một số người vì nể mặt Lệ Thiên Minh mới tăng phần kính trọng cô, bây giờ bản thân mình thật ra chẳng là gì cả.
Cho dù cô và Lệ Thiên Minh ở cùng nhau, thế nhưng không vì cô là trợ lý của anh mà thái độ của Lệ Thiên Minh không rõ ràng, tự mình cũng luôn trốn tránh anh, vì vậy số người mua sổ sách cũng không nhiều.
Đường Thanh Tâm không nhận được tin tức gì có ích, chỉ nghe được tin Đường Tuyết Mai sinh non.
Nghe đâu vì sự cố tai nạn giao thông khiến bản thân bị kinh sợ, cũng may mẫu tử bình an, có điều cô ta cũng bị dọa một phen, nghe đâu sau khi sinh xong vẫn còn run lẩy bẩy.
Cô hai nhà họ Lệ nhìn cô ta như vậy mượn cớ nói cô không thể chăm sóc em bé, liền giao cho dì Nguyệt chăm sóc.
Đường Tuyết Mai nghe tin náo loạn một trận, xém chút nữa bị đuổi ra khỏi cửa, lúc Đường Thanh Tâm biết tin thì đứa trẻ đã được sinh ra ba ngày rồi.
Cô trên ti vi xem tin tức nhìn thấy Đường Tuyết Mai miễn cưỡng tươi cười, sắc mặt nhợt nhạt, chắc hẳn cũng không dễ dàng gì.
Có điều cô với cô ta bây giờ không có bất kỳ quan hệ gì, chỉ là tội nghiệp đứa trẻ kia.
Nghĩ đến đứa con của mình, nếu như nó còn sống...!Ánh mắt Đường Thanh Tâm ngay lập tức ảm đạm u uất, điện thoại trong tay gửi đến tin nhắn của Trần Dịch, nói rằng anh có mang đặc sản gì đấy về cho cô.
Nhìn thấy trên trang bìa tạp chí là cái đăng tin anh và Thẩm Thiên Vi trên đường phố ôm nhau tình cảm, Đường Thanh Tâm cảm thấy mình phải nhanh tay hơn nữa.
"Đường Thanh Tâm, đêm nay cùng anh tham dự một buổi tiệc".
"Không muốn đi."
Đường Thanh Tâm không cần suy nghĩ mà trực tiếp từ chối.
"Một lần trừ hai tỷ".
Cô suy nghĩ một lát, ngẩng đầu