“Không phải chỉ là tùy tiện chơi đùa chút thôi à, nghiêm túc như vậy làm gì chứ, tôi ăn mặc như thế này không phải chủ bữa tiệc cũng cho tôi vào đấy à!"
Phan Đức Vinh bày ra vẻ mặt không có gì, Đường Thanh Tâm rất muốn hỏi anh ta về thời gian xem mắt của Trần Dĩnh, có điều ở đây người quá nhiều, cô cũng không tiện hỏi.
Phan Đức Vinh vậy mà lại chủ động dâng đến tận cửa.
Ba người đứng một góc chỗ cầu thang, Phan Đức Vinh nhìn người đứng từ xa, khóe miệng lộ ra ý cười, cầm ly rượu đến chỗ người đang ra hiệu kia, cô lại đáp lại cho anh một cái liếc mắt, đến khi nhìn thấy Đường Thanh Tâm đứng sau lưng anh ánh mắt càng như phun ra lửa.
"Tôi đắc tội gì với cô ấy à?"
Đường Thanh Tâm thầm hỏi trong lòng.
Vốn dĩ cô muốn đối phó với cô ta, nhưng vẫn chưa bắt đầu, cô hận bản thân mình như vậy làm gì?
"Thiên Minh, Dĩnh ở bên kia kìa, không qua chào hỏi một tiếng à, dù gì cũng là mối tình đầu của anh".
Phan Đức Vinh không có ý tốt đánh nhẹ vào cánh tay Lệ Thiên Minh, Lệ Thiên Minh trả lời một cách mỉa mai: "Sao anh không đi đi, cô ấy không phải là bạn tốt của anh à, cứu anh từ trong đám năm cô gái ra à, còn là mẹ của con anh nữa cơ".
"Chết tiệt! Làm sao anh biết được vậy!"
Phan Đức Vinh nghe vậy nhảy cẫng lên hét lớn, mọi người xung quanh đều nhìn anh, Đường Thanh Tâm không nhịn được cười.
Phan Đức Vinh lúc này mới ngượng ngùng gãi đầu nói: "Đó chỉ là, tuổi trẻ chưa trải sự đời, tôi thề, tôi với cô ta chỉ có ba lần, cái gì mà con với cái, việc đó tôi đều không biết, đều là do mình cô ta dựng chuyện, tôi hoàn toàn không biết gì cả!"
Lệ Thiên Minh chỉ cười không nói gì, trong mắt lộ ra tia sắc bén như nhìn xuyên tâm tư cô gái đứng phía đằng kia.
Chỉ một cái nhìn, Trần Dĩnh liền không chống đỡ lại được, việc cớ đánh trống lảng.
"Nghe nói cô Dĩnh đang xem mắt, không biết là chàng trai nhà nào?" Đường Thanh Tâm thừa cơ hội nghe ngóng tin tức, Phan Đức Vinh nhìn cô cười, trên mặt biểu hiện giống như đang cười nhạo cô.
Quay đầu nhìn theo bóng lưng kia, anh nhíu mày nói đùa: "Chính là xem mặt với tôi đây, có điều tôi từ chối rồi, không nhận thư của cô ấy.
Cô ấy còn nói muốn tôi giúp cô ấy, tôi làm vậy cũng coi như giúp cô ấy rồi vậy.
Trực tiếp không gặp, ai mà không biết tâm tư tình cảm của cô ấy đều đặt trên người Lệ Thiên Minh, tôi mới không muốn chen ngang như vậy!”
“Nói dối!"
Lệ Thiên Minh trợn mắt phun hai chữ, Phan Đức Vinh không chút để ý, Đường Thanh Tâm lại được phen không nhịn được cười, lúc Trần Dĩnh tìm anh ta giúp đỡ chắc cũng phần nào đoán được anh ta sẽ giúp, Phan Đức Vinh con người này cũng thật là thú vị.
"Anh Vinh làm như vậy quả thật khiến người khác tổn thương, dù gì cô ấy cũng một lòng nhớ mong anh!"
"Ai thèm chứ! Việc ở Mỹ ai cũng biết, nhà họ Trần cho rằng con gái cưng nhà họ là thiên kim tiểu thư lá ngọc cành vàng, luôn muốn nghĩ cách gả cho nhà có tiếng, ai cần chứ?" Phan Đức Vinh một câu nói rõ tình cảnh hiện tại của Trần Dĩnh.
Mặc dù nhà họ Trần cố gắng che đậy, có điều những người khác cũng không phải kẻ ngốc.
Ai cũng biết cô ta ở Mỹ đã làm ra việc gì, huống hồ địa vị nhà họ Trần cũng không cao, không có giá trị gì, giống như người nhà họ Phan căn bản cũng xem thường bọn họ.
"Em đừng nghe anh ta ăn nói hàm hồ, tên tiểu tử này có bạn gái rồi, còn lừa gạt mọi người trong nhà, giấu cũng thật là kỹ đấy!" Lệ Thiên Minh làm cho Phan Đức Vinh nhất thời căng thẳng, quay đầu cảnh cáo anh: "Tên tiểu tử này im miệng cho tôi, nếu như bị cha tôi nghe thấy, Thanh Trúc của tôi coi như xong đời rồi".
Đường Thanh Tâm nghe anh nói như vậy đại khái cũng có thể đoán được, Thanh Trúc này chỉ là con gái của một gia đình bình thường, nhà họ Phan sẽ không đồng ý cho hai người qua lại, vì thế Phan Đức Vinh mới căng thẳng như vậy.
Lệ Thiên Minh cười nói: "Muốn tôi giữ bí mật cũng được, dây chuyền sản xuất của nhà họ Phan giao cho tôi, nhà họ Trần chỉ có một phần cổ phần, giờ tăng lên ba phần, thế nào?"
"Cậu muốn giúp nhà họ Trần à?"
Phan Đức Vinh bây giờ mới phản ứng lại, Đường Thanh Tâm mở to mắt nhìn anh, không phải là anh không có hứng thú à? sao bây giờ lại chủ động nói giúp Trần Dịch?
Lệ Thiên Minh liếc anh một cái, ngẩng đầu uống cạn ly rượu trong tay hỏi ngược lại: "Cậu không muốn giúp anh ta?"
Phan Đức Vinh không trả lời, cầm ly rượu trong tay lắc vài vòng, rồi ngửa đầu uống cạn: "Cổ phiếu của nhà họ Trần tôi muốn sáu phần, nếu không thì không có gì để nói".
Lệ Thiên Minh suy nghĩ một chút, thoạt nhìn thoáng qua người đàn ông vừa bước vào cửa, gật đầu đồng ý,