“Này Lệ Thiên Minh, anh đừng có quá đáng".
Đường Thanh Tâm cười yếu ớt, tay nhéo mạnh lưng anh khiến người đàn ông kêu đau.
“Thanh Tâm à, tất cả mọi người đều đang nhìn em đấy, em làm cách gì để cảm ơn anh chuyện nhà họ Phan nhỉ?”
“Anh nói gì, tôi không hiểu, tôi có nhờ anh làm đâu? Không phải anh đang kiếm tiền đó sao?" Đường Thanh Tâm cố ý giả ngu, Lệ Thiên Minh cũng chẳng vạch trần cô làm gì mà ôm cô đi vào trong đám người, Đường Thanh Tâm chỉ đành buông tay.
Người xung quanh đều cho rằng bọn họ đang liếc mắt đưa tình bèn sôi nổi bàn tán.
Lệ Thiên Minh nhanh chóng bị vây xung quanh, Đường Thanh Tâm thừa cơ lách người sang bên phải thoát khỏi anh rồi lấy cớ đi vệ sinh.
Thở dài một hơi, Đường Thanh Tâm đi vào nhà vệ sinh sửa quần áo, khi chuẩn bị ra ngoài liền nghe thấy hai giọng nói quen thuộc.
Là giọng run rẩy của Trần Dĩnh.
“Chị Thiên Vi ơi, chị đã nói là sẽ giúp em mà, cái tên Phan Đức Vinh chết tiệt kia bán đứng em.
Anh ta hoàn toàn không đi buổi xem mắt, em không thể làm gì cả.
Chị phải giúp em, nếu không em phải làm vợ hai của người ta".
Tiếng nước ào ào chảy, Thẩm Thiên Vi rửa tay, cô ta nhìn chung quanh.
Đường Thanh Tâm không dám lên tiếng, cô nghe giọng của Thẩm Thiên Vi ở bên ngoài: "Đồ ngu, cô đừng lãng phí một cơ hội tốt như đêm nay.
Mau chuốc say anh ta đi, say rồi thì sao có thể phản kháng, hơn nữa đây đâu phải lần đầu tiên cô làm như vậy.
Lần đầu tiên của hai người..."
Đường Thanh Tâm giật mình, thì ra đây là lí do Phan Đức Vinh không hẹn hò với cô ra, cũng chẳng muốn gặp, ra là vì cách mà đứa trẻ kia ra đời.
“Nhưng anh ta cứ tránh né em mãi, sao em có cơ hội đây.
Chị Thiên Vi ơi, chị phải giúp em, em không còn cách nào nữa, chị cũng biết anh ta quá hiểu em rồi, cầu xin chị".
Trần Dĩnh quýnh quáng, Đường Thanh Tâm rất khinh thường cô ta, Thẩm Thiên Vi cũng cười nhạo: "Được rồi, tôi sẽ giúp cô, nhưng nếu lại hư chuyện lần nữa thì tự cô nghĩ cách đi, đừng kéo tôi xuống nước".
Trần Dĩnh vội đồng ý.
Đường Thanh Tâm lắng nghe tiếng giày cao gót dần nhỏ, lúc này mới mở cửa đi ra.
Phan Đức Vinh ư, bọn họ muốn gài bẫy anh ta à, mình có nên giúp không nhỉ.
Trần Dĩnh muốn bám lên hoa đã có chủ, nếu bị cô ta dính lấy chỉ sợ Phan Đức Vinh và cô gái của anh sẽ toang thôi.
Đường Thanh Tâm suy ngẫm một lát quyết định sẽ giúp anh ta nhưng khi đến đại sảnh lại không thấy bóng Phan Đức Vinh, ngay cả Thẩm Thiên Vi cũng không, cô hơi bối rối.
Cô nhìn thấy Lệ Thiên Minh bèn cất bước đi đến, hiện tại người đàn ông này mới giúp được.
“Lệ Thiên Minh!"
Anh bị một đám phụ nữ bao quanh, khi thấy cô liền sải bước dài đến trước mặt: "Em mà không đến là anh bị bọn họ lôi kéo đi mất đấy".
Ngẩng đầu lên, anh nhỏ giọng nói với đám người kia: “Tôi xin lỗi, bây giờ tôi không thể tiếp mọi người".
Rồi dẫn Đường Thanh Tâm đi nhanh như vừa gặp ma.
"Này Lệ Thiên Minh, Trần Dĩnh và Thẩm Thiên Vi đang muốn bỏ thuốc Phan
Đức Vinh đấy, mà tôi lại không tìm thấy anh ta".
Vừa đến nơi vắng vẻ, Đường Thanh Tâm nôn nóng nắm lấy tay anh kể chuyện.
Lệ Thiên Minh nhíu mày quan sát: “Đó không phải là Thẩm Thiên Vi à?"
Chỉ về bóng người mặc đồ trắng phía trước, Đường Thanh Tâm thuận theo ngón tay của anh lia mắt nhìn.
Đúng là Thẩm Thiên Vi nhưng đối diện chính là Trần Dịch.
Vậy Phan Đức Vinh đâu, Trần Dĩnh đâu, chẳng lẽ xong chuyện rồi ư?
Lệ Thiên Minh lấy điện thoại gọi cho Phan Đức Vinh, bên kia không nhận, anh quay người kéo một nhân viên phục vụ lại hỏi: "Có nhìn thấy Phan Đức Vinh và Trần Dĩnh không?"
“Anh Vinh say rượu nên cô Dĩnh đã dìu anh ta lên lầu nghỉ ngơi."
Nhân viên phục vụ biết Đường Thanh Tâm, không cần đợi cô ta nói xong, Lệ Thiên Minh đã kéo cô lên lầu.
“Nơi này chỉ có một tầng, mau tìm từng phòng đi."
Lệ Thiên Minh bảo Đường Thanh Tâm, hai người vội vàng tìm từng phòng một mãi cho đến căn phòng ở