Khuôn mặt của Trương Mỹ Lan đầy vẻ mỉa mai: “Con gái nhà họ Đường các cô đúng là giống nhau, đều khiến người khác chán ghét."
Vừa rồi bà ta còn thấy cô gái kia khá được, bây giờ chớp mắt một cái đã lộ ra dáng vẻ hung dữ, đúng là khiến người ta thấy phản cảm.
Đường Thanh Tâm không nói gì, mẹ cô cũng không dạy cô như vậy, cô không gánh cái nồi này đâu.
Lệ Bách Nhiên ở bên cạnh đã nhìn thấy rất rõ ràng, Đường Thanh Tâm nói trên dưới nhà họ Lệ đều đối xử với cô rất tốt, nhưng bây giờ xem ra có vẻ cũng không tốt như lời cô nói.
Thanh Tâm, em đang nói dối.
Cảm nhận được ánh mắt đang nhìn Đường Thanh Tâm của Lệ Bách Nhiên, sắc mặt Trương Mỹ Lan u ám như phủ một lớp mây mù.
Sau khi ra khỏi thang máy, bà ta đi thẳng đến phòng làm việc của Lệ Thiên Minh.
Lúc này người đàn ông kia đang ngồi trước bàn làm việc, trong tay cầm một xấp giấy viết viết vẽ vẽ.
Ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót kêu lộp cộp từ xa đến gần, trong căn phòng yên tĩnh âm thanh ấy càng trở nên rõ ràng hơn.
Một đám người đứng lại trước cửa, Đường Thanh Tâm đang định gõ cửa thì Trương Mỹ Lan đã đẩy cửa vào trước, nhìn thấy Lệ Thiên Minh đang ngồi ở đó, bà ta lập tức bùng nổ.
“Thiên Minh, con ở đây làm việc vất vả kiếm tiền nuôi gia đình còn vợ của con đang làm gì, con có biết không?"
Lệ Thiên Minh ngẩn người nhìn Đường Thanh Tâm, rồi lại nhìn Lệ Bách Nhiên.
Đường Thanh Tâm chỉ cảm thấy một cảm giác thất bại đang dâng lên trong lòng mình, không có một chút sức lực để chống đỡ.
“Mẹ, có chuyện gì về nhà nói, đây là công ty của con" Lệ Thiên Minh liếc nhìn Đường Thanh Tâm, cô hiểu ý đi đóng cửa lại.
Cô vừa định quay người, khuôn mặt đã hứng ngay một cái tát nặng nề từ Trương Mỹ Lan.
Cái tát giòn giã gần như muốn đánh bay cả người Đường Thanh Tâm đi, Lệ Bách Nhiên ở gần cô nhất, lập tức đứng lên đỡ lấy cô, quay đầu lại trừng mắt giận dữ.
“Bà hai, đây là công ty, không phải nhà họ Lệ!"
“Đây cũng là công ty của Thiên Minh! Người phụ nữ này đã nhiều lần không tuân theo chuẩn mực đạo đức của phụ nữ.
Cô ta đã gả vào nhà họ Lệ lâu như vậy rồi mà bụng cô ta vẫn chưa có động tĩnh gì.
Bây giờ cô ta còn muốn quyến rũ người đàn ông khác, chẳng lẽ cô ta không đáng đánh sao?”
Khuôn mặt Trương Mỹ Lan đầy vẻ giận dữ, trừng mắt nhìn Lệ Bách Nhiên chằm chằm.
Trước mặt bà ta mà thằng nhóc thối này còn dám bảo vệ Đường Thanh Tâm như vậy, sau lưng không biết còn thế nào nữa.
Lệ Thiên Minh bước tới vươn tay kéo Đường Thanh Tâm vào lòng, dùng ngón tay nâng cằm cô lên.
Đôi mắt hẹp dài của anh hơi nheo lại, nhìn năm nốt ngón tay trên mặt cô, giọng điệu cũng trở nên lạnh lùng: “Lệ Bách Nhiên, cậu ra ngoài đi.
Mẹ, mẹ cũng vậy.
Sau này không có việc thì mẹ đừng đến công ty của con nữa.
Còn nữa, Đường Thanh Tâm là vợ con, cũng là thím của Lệ Bách Nhiên, con hi vọng lần sau mẹ sẽ chú ý hơn một chút".
Phản ứng của Lệ Thiên Minh khiến Trương Mỹ Lan vô cùng tức giận, bà ta chỉ thẳng vào Đường Thanh Tâm định hét lên lần nữa, nhưng lại bị ánh mắt sắc như dao của con trai mình quét qua, lập tức ngậm miệng lại nên chỉ có thể nói: “Tối nay về nhà cô phải giải thích rõ ràng cho tôi!"
Bà ta còn quay đầu hung hăng trừng mắt nhìn Lệ Bách Nhiên rồi ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Lệ Bách Nhiên nhìn Đường Thanh Tâm đang nép trong lòng Lệ Thiên Minh, ánh mắt hiện lên một vẻ đau thương.
“Cậu nên đi rồi, tôi sẽ cử người đi cùng cậu trong buổi khảo sát chiều nay".
Lệ Bách Nhiên rất tức giận, nhưng Đường Thanh Tâm là vợ của chú, phận làm cháu như anh ấy có thể làm gì đây?
Anh ấy lặng lẽ nén lại sự tức giận trong lòng, quay người rời đi.
Đường Thanh Tâm ôm mặt hồi lâu không nhúc nhích, Lệ Thiên Minh thấy vậy liền nắm chặt cổ tay cô kéo cô sang một bên.
“Anh muốn làm gì?”
Đường Thanh Tâm bỗng trở nên căng thẳng, dấu tay trên mặt cũng đỏ bừng.
Lệ Thiên Minh kéo cô đến ghế sô pha, để cô ngồi xuống, sau đó cầm một chiếc bình nhỏ, cẩn thận đổ một chút chất lỏng bôi lên mặt cho cô.
Cảm giác mát rượi lập tức ập đến.
“Xin lỗi, hôm nay là mẹ tôi không đúng.”
Đường Thanh Tâm lại sửng sốt, khoảng thời gian này Lệ Thiên Minh thực sự rất kỳ quái, anh liên tục bênh vực cô, đây không phải là phong cách của anh.
Nhưng có thể có được sự bảo vệ của anh ở nhà họ Lệ, cô nghĩ như vậy cũng không tệ.
Cảm giác mát mát trên mặt khiến cơn đau biến mất trong chốc lát.
Đường Thanh Tâm cầm gương soi một chút, trên đầu lại vang lên giọng nói của Lệ Thiên Minh.
“Đi thôi, nếu cô không thích chúng ta có thể chuyển ra ngoài ở.
Nhưng không có cách nào thay đổi được sự tồn tại của Lệ Bách Nhiên, sau này hai người ít gặp mặt nhau đi, cô phải hiểu rõ thân phận của mình."
“Tôi biết rồi, chuyện đã qua cũng đã qua rồi, tôi không muốn nhắc lại nữa.
Nhưng tôi không ngăn được những người