Trong cửa hàng trang phục cao cấp, Lệ Thiên Minh mua một lúc ba bộ lễ phục kiểu dáng không giống nhau nhưng đều là màu đỏ.
Đường Thanh Tâm nhíu mày, từ trước đến nay cô luôn sống giản dị, không muốn mặc những bộ quần áo nổi bật như vậy, nhưng không may là ông chủ đã ra lệnh, cô không thể nào từ chối được.
Anh đưa đồ cho cô đi thay, rồi dẫn cô đi trang điểm, lúc ra khỏi cửa hàng cánh tay anh không tự giác mà ôm lấy vòng eo cô.
Nhân viên trong cửa hàng không khỏi trợn mắt nhìn chăm chú, trong mắt bọn họ Lệ Thiên Minh là người đàn ông độc thân hoàng kim, từ trước đến nay họ chưa từng thấy bên cạnh anh có phụ nữ, nhưng mà người phụ nữ hôm nay rất có mặt mũi đó, chẳng những làm cho Lệ Thiên Minh vung tay hào phóng mua cho ba bộ lễ phục trị giá gần ba tỷ rưỡi mà còn ôm lấy eo cô.
“Tách, tách!”
Tuy nói không thể chụp ảnh trong tiệm, có điều vẫn có thể chụp hình ảnh từ video giám sát, cho dù bán cho truyền thông hay là không bán mà tải lên mạng cũng có thể kiểm được không ít tiền đó.
Chân trước Lệ Thiên Minh vừa đi, chân sau paparazzi đã đuổi theo.
Vừa làm tóc xong là đúng giờ đến tham dự buổi tiệc, buổi tiệc lần này không có trong lịch trình của Lệ Thiên Minh, bởi vậy cho đến tận khi Đường Thanh Tâm đến đây mới biết được mục đích của bữa tiệc, chỉ là bữa tiệc chia tay của một cán bộ về hưu.
Đứng trong phòng khách nhìn ánh đèn chiếu rọi lung linh khắp căn biệt thự cao cấp, Đường Thanh Tâm cảm thán không thôi, trong lòng cô xuất hiện một cảm giác không thể nói rõ, cô vì tiền nên mới tham gia tiệc xã giao với Lệ Thiên Minh, mà cái tên đàn ông béo ục ịch trước mặt này không biết đã ăn hối lộ bao nhiêu, bây giờ trước khi về hưu còn tổ chức một bữa tiệc muốn vơ vét thêm lần cuối cùng.
“Tổng giám đốc, thật là quá vinh hạnh, không ngờ rằng cậu sẽ đến, người này là?"
Vẻ mặt của ông ta đầy ý cười, vừa liếc mắt một cái đã phát hiện ra Đường Thanh Tâm đứng bên cạnh Lệ Thiên Minh.
Cô mặc một cái váy dài màu đỏ, phần thiết kế cúp ngực phác họa đường cong mảnh mai, đôi chân dài như ẩn như hiện, lớp vải màu đỏ đối lập với làn da trắng nõn nà của cô, làm cho người ta vừa nhìn đã thấy sáng mắt.
Vì bữa tiệc hôm nay mà gương mặt Đường Thanh Tâm cố ý trang điểm nhẹ, không ngờ rằng điều này đã hấp dẫn ánh mắt của ông ta.
Lệ Thiên Minh nhận ra ánh mắt kia đang nhìn cô, nhanh chóng đi lên che Đường Thanh Tâm ra phía sau, đưa tay ra chào hỏi, Đường Thanh Tâm bị anh che chở phía sau không hiểu sao lại cảm thấy an tâm khó tả.
"Thư kí của tôi, Đường Thanh Tâm".
Thái độ Lệ Thiên Minh rất kỳ lạ, giới thiệu tên của Đường Thanh Tâm, cô không còn cách nào khác chỉ có thể ló người ra hơi mỉm cười chào ông ta, nhưng nụ cười này đã câu hồn ông ta đi mất rồi.
Có điều nụ cười của cô rất nhanh đã biến mất, bởi vì Lệ Thiên Minh chỉ gật đầu một cái rồi đưa cô đến chỗ khác, dùng vẻ mặt âm u nhìn cô.
“Dường như là thư ký Tâm rất thích bầu không khí này?”
Đường Thanh Tâm không hiểu vì sao anh lại sầm mặt, lập tức nuốt nước miếng rồi lắc đầu: "Không, không có mà, tôi chỉ cảm thấy không thoải mái, bộ lễ phục này, còn có ánh mắt bọn họ nhìn tôi, khi nào có thể kết thúc vậy tổng giám đốc?"
Khát vọng sinh tồn của cô rất mạnh, cô không muốn gây chuyện ở những chỗ này, nhất là ánh mắt của những người phụ nữ kia đang nhìn cô, thật sự khiến cho cô thấy rất không thoải mái.
Lúc này Lệ Thiên Minh mới lộ ra ý cười, dẫn cô vào một góc, sắp xếp cho cô ổn thỏa rồi mới nói: “Tôi qua bên kia chào hỏi một chút, chờ thêm nửa tiếng nữa là có thể về rồi.”
Đường Thanh Tâm ngoan ngoãn ngồi chờ ở chỗ này, nhưng ánh mắt vẫn luôn nhìn theo anh.
Tuy nói là để cô đi cùng, nhưng thật ra cô không có chút tác dụng gì, rốt cuộc vì sao Lệ Thiên Minh lại làm như vậy?
Đường Thanh Tâm vẫn luôn theo nguyên tắc nước sông không phạm nước giếng, đối diện với ánh mắt của những người phụ nữ đó,