Đường Thanh Tâm đang mơ ngủ nên không hay biết gì cả, đột nhiên có bóng người nhảy từ cửa sổ vào, nếu lúc này mà cô tỉnh dậy thì sẽ hét toáng lên cho xem.
Bóng đen chậm rãi đi đến trước người cô, người nọ giơ ngón tay thon dài của mình lên vuốt v e gương mặt của Đường Thanh âm, cảm nhận cảm xúc mềm mại dưới ngón tay.
Đột nhiên, bóng đen đó nhấc chăn lên rồi chui tọt vào trong!
Cảm giác được nguồn nhiệt ở bên cạnh, Đường Thanh Tâm không tự chủ được sáp lại.
Khóe miệng người đàn ông nhếch lên nột nụ cười thỏa mãn, sau đó anh bị phản ứng của mình làm hoảng sợ.
Sao anh lại cảm thấy thỏa mãn cơ chứ? Đúng là cảm giác kỳ lạ thật, nhưng anh không chán ghét cảm giác này.
Sáng sớm hôm sau, khi Đường Thanh Tâm tỉnh dậy, cô cảm thấy trên chân cứng ngắc, ngay cả cánh tay và bả vai cũng tê nhừ mất cảm giác.
Đường Thanh Tâm lim dim mở mắt thì nhìn thấy một khuôn mặt như được phóng đại ở ngay trước mặt mình, lúc này cô mới giật mình hoảng hốt, suýt chút nữa đã kêu ra thành tiếng.
Sau khi nhìn thấy rõ đó là ai thì Đường Thanh Tâm lại vô cùng kinh ngạc, ngơ ngác một lúc lâu.
Lệ Thiên Minh mở to mắt nhìn chăm chăm cô, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Đến khi Đường Thanh Tâm lấy lại được tinh thần thì cô ngửa người ra muốn tránh đi, nhưng không ngờ người đàn ông đã giành trước một bước.
Anh ôm chặt cô vào lòng, khiến cho da thịt hai người dính sát vào nhau.
Anh cúi đầu xuống, môi chạm nhẹ vào chóp mũi cô: “Làm sao thế? Đói khát vậy cơ à?"
“Còn lâu mới có chuyện đó.
Anh buông ra đi, làm sao anh lại vào đây được?"
Cô nhớ rõ ràng là mình đã khóa cửa lại rồi, làm sao anh có thể xuất hiện ở đây được chứ?
Hai nắm tay Đường Thanh Tâm để ở trước ngực Lệ Thiên Minh, cô có ý muốn đẩy anh ra nhưng không ngờ anh lại ôm chặt cô vào lòng một lần nữa, cúi đầu xuống khẽ thì thầm bên tai cô: “Chúng ta công khai đi, được không?"
"Cái gì?"
Đường Thanh Tâm kinh ngạc, ánh mắt nghi ngờ nhìn về phía anh, chính biểu cảm không thể tin được của cô đã làm cho Lệ Thiên Minh cảm thấy không hài lòng.
“Làm sao vậy? Đã kết hôn với tôi rồi, nhưng lại không dám nhận sao?"
Từ trước đến nay, vốn dĩ khát vọng sống của Đường Thanh Tâm rất mãnh liệt nên tất nhiên cô không dám phản đối, mà chỉ là...
"Công ty có ít người biết mối quan hệ thực sự của chúng ta thì tôi cũng dễ làm việc hơn, nếu công khai ra ngoài, chắc chắn sẽ có người đến làm phiền.
Tôi cũng không muốn bị người khác chỉ trỏ ở sau lưng, anh biết mà".
“Chỉ là do lý do này thôi sao?"
Đường Thanh Tâm gật đầu liên tục: “Vì lý do công việc thôi, với lại còn có thể giảm bớt những rắc rối không cần thiết.
Anh biết đó, chuyện Trương Trúc Phương tối hôm qua chính là một ví dụ".
Lệ Thiên Minh suy nghĩ một lát rồi cũng không thèm nhắc lại nữa, chỉ xốc chăn lên đứng dậy.
Anh vừa mặc quần áo vừa nhắc nhở cô: “Nếu cô đã không muốn công khai thì hãy chuẩn bị tinh thần cho tốt vào."
Đường Thanh Tâm yên lặng gật đầu, cô không một giây một phút nào là không chuẩn bị tinh thần cho chuyện này cả.
Mỗi ngày, sau khi bước ra khỏi nhà họ Lệ, thân phận của cô chính là thư ký Tâm, ngoài vai trò này ra thì cô không còn một chút quan hệ, dính líu nào với anh cả.
Lúc đó, cô thực sự không ý thức được ý tứ trong lời nói của anh, nhưng sau khi đến công ty, Đường Thanh Tâm mới thực sự hiểu được vấn đề anh đang nói đến là gì.
Tại cửa thang máy, một đám người đang đứng chen chúc chờ thang máy thì nhìn thấy Lệ Thiên Minh và Đường Thanh Tâm cùng nhau đi tới.
Ngay lập tức cả đám người đều tản ra, nhìn hai người họ đi vào thang máy.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, xác định thang máy đã đi lên thì mới có người lên tiếng.
“Cho tới tận bây giờ, tôi vẫn không nghĩ tới, vậy mà thư ký Tâm là loại phụ nữ như vậy! Trước kia, còn luôn tưởng rằng cô ấy thuộc dạng phụ nữ thanh cao, không ngờ cũng không thể tránh khỏi những cám dỗ của đời thường.
Tự dưng lại đi làm kẻ thứ ba."
“Bảo sao, lần trước chúng ta nhắc đến chuyện tổng giám đốc đã ngầm kết hôn thì ngay lập tức cô ấy đã ngắt lời chúng ta, hóa ra là cô ấy đã biết rõ mọi chuyện.
Đã muốn làm người thứ ba rồi mà còn cố tình tỏ ra là người thanh cao trước mặt người khác."
Người đang nói chuyện chính là một người ở cùng bộ phận với Đường Thanh Tâm.
Bình thường, Đường Thanh Tâm vẫn luôn yêu cầu khá nghiêm khắc, tuy rằng bọn họ không bị cô mắng nhưng lượng công việc họ được giao cũng không hề nhỏ.
Bây giờ lại chứng kiến Đường Thanh Tâm và Lệ Thiên Minh cùng nhau đi làm nên cũng không khỏi bất giác suy nghĩ lung tung.
“Chẳng trách đã rất nhiều lần tôi nhìn thấy hai người họ đi cùng nhau, thì ra là bọn họ đã ở chung với nhau từ lâu.
Vậy thì tâm tư của vị thư ký Tâm này cũng không hề đơn giản nhỉ!”
“Mấy người đừng nói nữa.
Nhỡ đâu chút nữa lại có ai đó nghe thấy, rồi lại lời ra tiếng vào là mấy người xong đời đó!"
Một người nhân viên nam bước lên, ngắt lời bọn họ.
Mấy tin tức tào lao thì ai cũng thích nghe, nhưng nếu chỉ vì mấy tin tức như vậy mà bị đuổi việc thì cũng không thể nói đùa được đâu.
Tính tình của Lệ Thiên Minh, ai trong số bọn họ cũng rõ ràng.
Bình thường, anh đối với đối thủ cạnh tranh thì sẽ không bao giờ nương tay, vậy nên tốt nhất là càng không nên nói lung tung.
Chỉ có điều, ảnh chụp của hai người đã được phát tán khắp nơi, cũng không thể trách bọn họ lắm miệng nghị luận được!
Đường Thanh Tâm đi tới văn phòng, cả đoạn đường đi cô đều bị mọi người dùng một ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm vào mình, cô chợt cảm thấy có chút kỳ lạ.
Sau đó, Lâm Thiên Kim đi tới bên cạnh cô, cô ấy ngập ngừng, có vẻ muốn nói lại thôi.
"Có gì muốn nói vậy?"
Đường Thanh Tâm vừa sắp xếp lại tài liệu vừa cất lời hỏi cô ấy.
Lâm Thiên Kim cau mày, một lúc lâu sau mới ấp úng nói: “Thư ký Tâm, cô với tổng giám đốc, hai người là...!là tình nhân sao?"
Cô ấy vừa nói xong, ngay lập tức chiếc bút trong tay Đường Thanh Tâm rơi cạch xuống sàn.
Lâm Thiên Kim sợ tới mức vội